Mục lục
Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nhẹ nhàng vuốt lưng Tôn Thường Hi và nói: "Tôi không sao, tôi không sao. Tôi đã nói rồi, tôi đã chuẩn bị trước rồi, rất nhiều bạn bè đều ở đây, chuyện này không phải đã được giải quyết rồi sao?" 

"Hu hu.." Tôn Thường Hi không nói gì mà chỉ ôm Tần Minh chặt hơn, thấp giọng nghẹn ngào. 

Cô ấy nhỏ giọng nức nở bên tai Tần Minh: "Vừa rồi nguy hiểm quá, nếu cậu xảy ra chuyện thì tôi phải làm sao đây?" 

Tần Minh cười nói: "Tôi đã tự xem bói cho mình rồi, tôi sống lâu trăm 

tuổi, phúc lộc vô song, hờ hờ, chị không cần lo lắng đâu." 

A Long, Tất Nguyên và đám đàn em thấy vậy, cậu chủ lại cưa đổ một em gái xinh đẹp tuyệt phẩm nữa à? Mau đi thôi, tránh làm kỳ đà cản mũi khiến cậu chủ không vui. 

Một lúc lâu sau, tâm trạng của Tôn Thường Hi dần dần bình tĩnh trở lại. 

Thấy xung quanh không có ai, cô ấy hỏi: "Mẹ tôi đâu?" 

Tần Minh nói: "Bạn tôi nói mẹ chị đã tỉnh lại rồi, đã ăn một chút thức ăn và ngủ rồi, lát nữa khi chiếc du thuyền thứ hai đến sẽ đưa mẹ chị đến bệnh viện trong thành phố để điều dưỡng" 

Tôn Thường Hi lại vội vã đến thăm mẹ mình, thấy bà ấy bình thường liền yên tâm hơn. 

“Cảm ơn cậu, Tần Minh, may mà lần này có cậu.” Tôn Thường Hi cảm ơn nói: “Đây là chuyện của nhà tôi, nhưng lại khiến cậu gặp nguy hiểm” 

Tần Minh nói: "Chị Thường Hi, nói sao thì chúng ta cũng là đồng đội cùng vượt qua hoạn nạn, chị đừng nói những lời khách sáo này. Không chừng sau này tôi có chuyện rắc rối cần chị giúp đỡ cũng nên" 

Tôn Thường Hi VỖ Tần Minh, bảo đảm nói: "Lên núi đao, xuống biển lửa tôi cũng sẽ đi tìm cậu." 

Tần Minh nhìn Tôn Thường Hi cười, cảm thấy lời hứa này rất có sức nặng, anh tò mò hỏi: "Chị Thường Hi, tôi phát hiện chị không phải là một nữ cảnh sát bình thường, rốt cuộc chị là ai?" 

Tôn Thường Hi cũng nhìn Tần Minh hỏi: "Tần Minh, tôi cũng phát hiện cậu không phải là một sinh viên đại học bình thường, rốt cuộc cậu là 

ai?" 

"Khụ khụ.." Đối mặt với sự chất vấn linh hồn của Tôn Thường Hi, Tần Minh hắng giọng nói: "Không phải tôi là Tần Minh sao? Còn có thể là ai chứ? Nếu như nhất định phải thêm một thân phận thì tôi chính là học trò của Trường chân nhân - truyền nhân của Đạo giáo núi Hổ Long, Tần đại sư. Bây giờ tôi cũng đã có chút danh tiếng tại thành phố Quảng rồi mà." 

Tôn Thường Hi mỉm cười, giơ ngón tay mảnh khảnh ra chọc vào vai Tần Minh, nói: "Nhìn bộ dạng đắc ý của cậu kìa. Giả làm thần bói lừa người nhà họ Tào, còn cho rằng mình rất lợi hại sao?". 

Tần Minh cười cười hỏi: "Chị muốn xử lý cái tên Phương Mân kia như thế nào?" 

Tôn Thường Hi nói: "Đương nhiên là giao cho cảnh sát rồi, ông ta là tội phạm truy nã số một trong hồ sơ đỏ đấy, chậc chậc, cậu lại giúp tôi lập được công lớn rồi. Tần Minh, cậu đúng là may mắn của tôi" 

Tần Minh cười ha hả: "Vậy chị muốn báo đáp tôi như thế nào?" 

Khuôn mặt nhỏ của Tôn Thường Hi chợt đỏ bừng, cắn môi hừ nói: "Hay là sinh cho cậu một con khỉ con để báo đáp nhỉ?" 

Tần Minh kinh hãi, vội vàng nói: "Cái, cái này... sinh khỉ con à?" 

Tôn Thường Hi lập tức bật cười: "Ha ha ha, cậu căng thẳng cái gì? Tôi đùa cậu thôi, nhìn bộ dạng căng thẳng của cậu giống y hệt khí ấy." 

Tần Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cạn lời lườm cô ấy, điều này khiến Tần Minh sợ chết đi được, còn tưởng rằng Tôn. Thường Hi ám chỉ lần trước họ phát sinh quan hệ nên đã có thai rồi. 

Nhưng nếu là đùa thì Tần Minh cũng yên tâm rồi. 

Không lâu sau, Tất Nguyên lái chiếc ca nô thứ hai đưa Phương Mân và cô Dương trở về thành phố Quảng trước. 

Tần Minh thấy vậy liền hỏi: "Chị có muốn về không? Hay là tối nay ở đây nghỉ ngơi đi, bây giờ cũng đã mười hai giờ rồi, trở về cũng rất muộn rồi." 

Tôn Thường Hi ôm hai chân nói: "Tôi có thể ở trên thuyền này một đêm không? Tần Minh, cậu giàu thật đấy. Loại du thuyền đẳng cấp 

này nếu không có mấy trăm triệu thì không ra biển được đâu." 

Tần Minh cười: "Cũng tàm tạm." 

Tôn Thường Hi thở dài, chán nản nói: "Cậu biết không? Tôi sắp phải rời khỏi thành phố Quảng rồi." 

Tần Minh nói: "Tại sao? Không phải chị vừa mới thăng chức sao? Đã làm đồn trưởng rồi, chị mới ngoài hai mươi tuổi, tương lai tươi sáng rộng mở. Chị không phải loại người vì chống lại sự sắp xếp của gia đình, phải tự mình phấn đấu nỗ lực, chứng minh năng lực của bản thân mà một thân một mình đến một nơi xa lạ, bắt đầu từ đầu sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK