Tần Minh âm thầm mắng chửi, lần trước anh phối hợp với Trương Toàn Chân, mà anh cũng nghĩ mình là học sinh nên làm điều gì đó báo đáp thầy giáo của mình nên mới đồng ý với Trương Toàn Chân đến đây đóng giả Triệu Chính Ngôn, nhưng mà bây giờ Trương Toàn Chân lại đổi ý muốn làm chuyện khác, lại khiến anh phải lẻ bóng một mình rồi.
Tần Minh lắc đầu, nghĩ thầm: “Thôi được rồi, đến đâu thì tính đến đó, để đến lúc đó xem sao. Ngày mai tiễn Lâm Vũ Nhu về là mình được tự do rồi. Ngày nào cũng có thể ở cạnh Hải Đường rồi, hề hề.
Tần Minh nghĩ đến tương lai tươi đẹp của mình, quay về ký túc xá.
Có vẻ như Lâm Vũ Nhu biết là qua đêm này thì mình sẽ phải rời đi, nên Lâm Vũ Nhu đã chuẩn bị một bữa tối rất thịnh soạn.
Tần Minh đề cao cảnh giác suốt cả một buổi tối, bây giờ không phải là lúc để làm sai điều gì cả, làm đàn ông thì nhất định phải quản lý tốt được nửa người dưới của mình.
Sau khi quan sát Lâm Vũ Nhu một lúc, Tần Minh Lại thấy cô không hề có biểu cảm gì quá đa tình, cô ta vẫn làm mọi việc như bình thường. Tần Minh nghĩ mọi chuyện sẽ cứ thế này là xong, sáng mai Lâm Vũ Nhu sẽ cầm vali rời đi thôi.
Nhưng mà, đến nửa đêm, Tần Minh vừa nằm xuống ngủ thì đã cảm thấy có gì đó là lạ.
“Hả?”
Tần Minh cảm nhận được có người chui vào lòng mình, anh không kiềm lòng được mà sở thủ thì thấy một cơ thể mềm mại, trẻ trung, đây chẳng phải là Lâm Vũ Nhu sao?
Tần Minh hoảng sợ, vội hỏi: “Lâm Vũ Nhu, cô làm cái gì vậy?"
Lâm Vũ Nhu ngại ngùng nói: “Tôi, tôi muốn nằm ngủ cạnh anh thế này. Tần Minh, anh yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì vượt quá giới hạn đâu. Ngày mai tôi đi rồi, chẳng lẽ anh lại không thể thỏa mãn được nguyện vọng nhỏ bé này của tôi à? Nếu như anh đồng ý thì mai tôi sẽ rời đi mà không tiếc nuối điều gì cả."
“Không được!”
Tần Minh thấy cô vẫn còn mặc đồ ngủ thì yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn nói: “Nếu không phải là cô mà là cô gái khác thì tôi đã đuổi ra ngoài từ lâu rồi.
Lâm Vũ Nhu đau lòng khóc thút thít:
“Anh ghét tôi đến thế cơ à? Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thích một người đàn ông nào cả. Gần đây tôi chỉ làm quen với mỗi mình anh, rồi dần có thiện cảm, mà anh còn là người đàn ông duy nhất của tôi nữa. Nhưng anh không thích tôi nên tôi cũng chẳng ép anh được, ngày mai tôi đi rồi. Đêm nay, anh cứ coi như tôi là người yêu anh rồi ôm tôi thế này đi, không làm gì cả, được không?”
Không làm gì cả?
Tần Minh nhớ rõ là lần trước anh dỗ mối tình đầy Lý Mộng của mình lên giường, anh cũng dùng chiêu này, nói là sẽ không làm gì cả, nhưng cuối cùng thì lạ làm hết tất cả mọi thứ.
Nhưng mà, dù sao thì Lâm Vũ Nhu cũng là một cô gái, chắc cô sẽ không to gan đến thế đâu nhỉ? Nếu như cô ta có thể rời đi mà không tiếc nuối gì cả thì tốt.
Cuối cùng anh vẫn thương hoa tiếc ngọc: “Được rồi, cô đừng có mà làm gì đấy”
Lâm Vũ Nhu nói: “Nếu tôi mà muốn làm gì thì anh có còn tỉnh táo để từ chối tôi không? Tôi định sau khi quay về nhà thì sẽ cạo đầu làm ni cô, ở gần quê chúng tôi có một tòa núi Linh Sơn rất nổi tiếng, trên đó có am ni cô, sau khi quay về tôi sẽ..”
“Nghĩ cái gì vậy?”
Tần Minh quát lớn: "Cô vậy mà muốn làm bạn với Phật cả đời à? Cô làm vậy sẽ khổ lắm đấy, có biết không hả? Thân phận của cô như vậy, có rất nhiều người muốn nhìn cô làm trò hề cho họ đấy, cô không kiên trì được người ta cũng sẽ ép cô kiên trì đấy?”
Lâm Vũ Nhu nở nụ cười buồn: “Những người chê cười tôi đã cười từ lâu rồi. Lần trước khi tìm đến anh, tất cả mọi người vào mặt tôi. Anh không quan tâm đến tôi thì tôi cũng chẳng muốn cưới người khác, tôi..”
Tần Minh thấy Lâm Vũ Nhu như vậy thì không kiềm lòng được, dỗ dành:
“Thôi được rồi, đừng khóc nữa, chuyện làm ni cô thì cứ quên đi. Cô nhìn lại mình đi, xinh đẹp như vậy, lại còn trẻ trung, có bản lĩnh... Trên đời này còn nhiều người đàn ông tốt lắm. Cô mà thành ni cô thì lại thành lỗi của tôi, khi đó bố mẹ cô sẽ hận tôi chết đấy”
Lâm Vũ Nhu ngại ngùng bật cười: “Anh đang lo lắng cho tôi đấy à? Hì hì... tôi thấy hơi vui. Vậy thì anh đồng ý với tôi một chuyện đi. Nếu anh đồng ý thì tôi không làm ni cô nữa.
Tần Minh nói: “Được rồi, cô nói đi!
Lâm Vũ Nhu nói: “Anh hôn tôi một cái đi, chỉ hôn tôi một cái thôi thì tôi sẽ không làm ni cô nữa.
Tần Minh cảnh giác: “Tại, tại sao? Đã bảo là không làm gì cơ mà”
Lâm Vũ Nhu giải thích: “Đêm nay tôi coi anh là người yêu của mình, ngày mai tôi rời đi rồi, coi như hôn tạm biệt một cái, không được à?"