Mà y tá kia cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Hoàn toàn không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại cho viện trưởng!
“Cái gì? Hôm qua ông đây dặn dò cô như thế nào? Y tá chăm sóc đặc biệt như cô làm ăn kiểu gì vậy?”
Phương Chính Quân đang chợp mắt nghỉ ngơi, biết được tin tức, lập tức xù lông.
“Còn phí lời làm gì? Còn không mau chóng đi tìm? Gọi phòng bảo vệ, y tá trực… tất cả những người không có việc gì trong bệnh viện đến cho tôi! Điều tra tất cả camera giám sát cho ông đây!”
“Trong vòng nửa tiếng, nếu không tìm thấy đứa bé thì cút hết đi cho tôi!”
Cúp điện thoại, Phương Chính Quân tỉnh cả ngủ, cực kỳ sốt ruột!
Mặc dù không biết thân phận của Sở Bắc, nhưng chỉ dựa vào thái độ kính nể của lão tiên sinh Triệu Hồi Xuân đối với anh là có thể thấy được rõ ràng!
Nếu không phải như vậy, ông ta cũng không để ý đến một cô bé như vậy.
Nhưng chỉ có thế thôi mà vẫn xảy ra chuyện!
Nếu Sở Bắc tức giận, chắc chắn ông ta không chịu nổi!
Còn bây giờ, chỉ có thể cầu nguyện đứa bé kia không xảy ra chuyện gì!
Chỉ thoáng chốc, Phương Chính Quân vừa ra lệnh, toàn bộ bệnh viện đều tìm kiếm!
Bắt đầu tìm kiếm mỗi một vị trí bên trong phạm vi bệnh viện.
Mà Lạc Tuyết vẫn cứ ngơ ngác ngồi trên giường bệnh, hai mắt trống rỗng.
Chỉ còn nước mắt không thể khống chế được mà tuôn trào!
Đương nhiên, còn chưa đến giây phút cuối cùng, cô vẫn chờ!
Chỉ là, khi một tin tức lại một tin tức xấu truyền đến, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng!
Xung quanh bệnh viện, hoàn toàn không thấy tung tích của con gái!
Camera mấu chốt cũng đã bị xử lý, không thu hoạch được gì!
Rất rõ ràng, con gái xảy ra chuyện rồi!
Giống như có một cái búa nặng nện vào trong lòng cô.
Khiến trái tim vốn đã rách nát không chịu nổi vụn vỡ.
Trong tuyệt vọng, thậm chí cô còn không biết tìm ai dốc bầu tâm sự, cũng không có ai an ủi!
Nhưng cuối cùng vẫn bấm số điện thoại của Sở Bắc!