Thấy Sở Bắc có vẻ kiên quyết như vậy, Lạc Tuyết thở dài rồi không nói gì nữa.
Đối lập với bầu không khí hoà thuận ở nhà của Sở Bắc.
Nhà họ Dương ở tỉnh lúc này đang như ngồi trên đống lửa.
“Chết tiệt! Rốt cuộc là ai dám lập kế với nhà họ Dương chúng ta như vậy?”
Trong phòng khách sa hoa của nhà họ Dương, gia chủ Dương Trạch Thiên tuổi đã ngoài sáu mươi đang nổi giận đùng đùng.
Giọng nói của ông ta chứa đầy vẻ phẫn nộ.
Các con cháu đứng cạnh đó đều thấp thỏm lo sợ, không ai dám nhìn thẳng vào ông ta.
Dương Trạch Thiên là người có tiếng nói nhất ở nhà họ Dương.
Ban nãy, nhà họ Dương vừa bị ai đó tấn công vào tài chính.
May mà tiềm lực nhà họ mạnh, nên đã kịp thời vay được một khoản tiền.
Không thì có lẽ nhà họ họ đã bị đánh đổ rồi.
Tuy vậy, đối phương cũng đã phá mất năm tỷ của nhà họ.
Dù đây không phải một con số quá lớn, nhưng cũng không hề nhỏ.
Rõ ràng, có người đang muốn gây hấn với họ.
Nhưng tiếc là họ đã điều tra mãi mà vẫn không biết người đó là ai.
Vì vậy, Dương Trạch Thiên mới nổi giận như bây giờ.
“Bố, hay là phía Tân Hải có chuyện rồi?”
Dương Sơn - con trưởng của Dương Trạch Thiên và cũng là bố của Dương Xuyên dè dặt lên tiếng.
“Tiểu Xuyên đã thất bại ở đó, có lẽ đối thủ cạnh tranh vẫn chưa phục nên mượn có ra tay với nhà mình?”
Phải công nhận rằng phân tích của Dương Sơn rất có lý.
Nhưng Dương Trạch Thiên chỉ hừ một tiếng rồi khẽ lắc đầu.
“Tân Hải bé như mắt muỗi thì có ai dám chống lại nhà họ Dương ta?”
Nghe thấy vậy, nhiều người khác cũng gật đầu đồng tình.
Nhà họ Dương là một trong sáu gia tộc lớn mạnh nhất ở tỉnh.
So với Tân Hải thì chắc chắn là một thế lực rất mạnh.
Ai dám kiếm chuyện với nhà họ chứ?
Dương Sơn như có điều suy nghĩ rồi nói.
“Bố, các gia tộc ở Tân Hải thì đương nhiên không dám, nhưng nếu là thế lực từ nơi khác đến thì sao?”
“Hả?”
Dương Trạch Thiên cau mày nói: “Ý của con là…”
“Tập đoàn Bắc Dã!”
Nghe thấy thế, cả căn phòng đều im lặng.
Đến Dương Trạch Thiên cũng phải nhíu chặt hàng lông mày lại.
Bắc Dã là một tập đoàn mang tầm cỡ quốc gia.
Hơn nữa, cách đây không lâu, tập đoàn này đã tiến vào Tân Hải.
“Nhưng rõ ràng họ đã chèn ép được Dương Xuyên rồi, tại sao còn nhắm vào chúng ta nữa?”
Dương Trạch Thiên gần như nghiến răng nói ra câu này.
Nguyên nhân rất đơn giản, là vì Dương Xuyên đã thất bại.