“Trước ngày trùng cửu lúc thu sang, cúc hoa nở rộ trăm hoa tàn! Năm năm rồi, tròn năm năm rồi! Chúng tôi cung nghênh thần tướng xuống núi!”
“Ba tướng mười hai vệ quân Bắc Dã đã tập hợp đầy đủ, xin chỉ thị từ thần tướng!”
“Tập đoàn Bắc Dã đã mang theo nguồn vốn năm mươi tỷ tiến vào Tân Hải, sẵn sàng phục vụ thần tướng bất cứ lúc nào!”
…
Khách sạn Thiên Dương, thành phố Tân Hải.
Nơi này vốn được thuê toàn bộ để cử hành hôn lễ.
Mà lúc này đây, toàn bộ lối đi chính bị phong tỏa, cưỡng chế thu dọn hiện trường.
Ba người đàn ông trung niên mặc quân phục với ngôi sao hàng tướng trên cầu vai đang nửa quỳ trên nền đất.
Mỗi người họ lần lượt cầm theo mũ mạo, quân trang và súng ngắn.
Thần thái vừa cung kính vừa kích động.
Sau lưng họ là hàng trăm người, đen đặc cả khu vực.
Họ đồng loạt quỳ xuống như đang diện thánh.
Trên trường kỷ trước mặt, một thanh niên mặc âu phục đen, đi giày da đen đang lặng lẽ ngồi đó.
Chàng thanh niên này diện mạo tuấn tú, mày kiếm, mắt sáng, góc cạnh sắc nét, khí chất áp đảo.
Anh nắm chặt một cây gây trúc, ánh mắt trống rỗng bên dưới cặp kính đen khiến người ta không khỏi thấy tiếc nuối.
Chàng thanh niên đẹp trai đến thế, vậy mà là một người mù.
Tiếc thay, tiếc thay!
“Năm năm như bóng câu qua thềm.”
Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ.
Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời.
Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được.
Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi.
Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này.
Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc.
Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi.
Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời.
Thế nhưng, năm năm trước!
Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết.
Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh.
Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Từ đầu đến cuối, Sở Bắc trong trạng thái hốt hoảng, không nhìn rõ diện mạo đối phương, thậm chí không biết sau cùng mình đã làm những gì.
Sau này mới biết được.
Chuyện tối hôm đó liên lụy tới cô cả của nhà họ Lạc ở Tân Hải.
Theo lời của ông cụ nhà họ Lạc, đêm hôm đó, anh bị thương nặng, trốn ngay vào phòng khách sạn mà cô cả Lạc Mai của nhà họ Lạc đang ở.
Sau khi phát hiện anh bị thương nặng, Lạc Mai không những bất chấp nguy hiểm tính mạng để dụ quân địch truy kích đi chỗ khác.
Mà còn đích thân hút độc, trị thương giúp anh.
Không ngờ rằng, Sở Bắc trúng độc nặng, thú tính bộc phát, cưỡng ép cướp đi lần đầu tiên của Lạc Mai.
Sau khi biết chân tướng, Sở Bắc cảm động vô cùng, đồng thời không khỏi áy náy.
Anh muốn bù đắp cho lỗi lầm của mình, bù đắp cho tổn thương mà Lạc Mai phải chịu.
Vì thế, ngày tám tháng Chín năm năm trước.
Một mình Sở Bắc đặt chân lên Huyết Vực ở biên giới phía Bắc.
Anh thề rằng, trong vòng năm năm, anh sẽ không bước ra khỏi lãnh thổ một bước.
Anh phong ấn thực lực của mình, tuyệt đối không dùng tới bất kỳ quyền lợi nào trong tay.
Dùng điều này để ép người Man ký hiệp định đình chiến trong vòng năm năm.
Sau đó, một mình anh tới Tân Hải.
Thông qua lời giới thiệu của ông cụ nhà họ Lạc, anh trở thành chồng sắp cưới của Lạc Mai, trở thành con rể ở rể.
Vốn tưởng rằng anh có thể bù đắp.
Thế nhưng, đến cả cơ hội bù đắp, Lạc Mai cũng không muốn cho anh.
Ả ta chẳng những không nói nửa lời về chuyện đêm đó.
Thậm chí còn như biến thành người khác, tính tình nóng nảy, không đánh đập thì cũng chửi mắng Sở Bắc.
Cho dù là vợ chồng chưa cưới, nhưng Sở Bắc còn chưa từng chạm tới ngón tay của ả ta.
Đường đường là thần tướng trấn quốc bị ả ta coi như người hầu, sai khiến suốt năm năm.
Địa vị của anh chắc chẳng bằng một con chó ngoài cổng.
Nhưng Sở Bắc vẫn nhẫn nhịn và chịu đựng tất cả.
Bởi vì anh thấy mình nợ Lạc Mai.
Mọi thứ đều là việc nên làm.
Một tháng trước, Lạc Mai ra ngoài uống rượu, sau khi uống say không cẩn thận gặp tai nạn xe, hai mắt không nhìn được nữa.
Tìm khắp Tân Hải không có nổi giác mạc phù hợp với ả ta.
Nếu không thể cấy ghép giác mạc thành công trong vòng mười hai tiếng đồng hồ, Lạc Mai sẽ trở thành kẻ mù lòa vĩnh viễn.
Vào thời khắc mấu chốt nhất, Sở Bắc hiến giác mạc của mình cho ả ta, không hề do dự.
Lạc Mai lại nhìn thấy ánh sáng.
Mà Sở Bắc thì rơi vào bóng tối.
Sở Bắc không thấy hối hận, bởi vì cuối cùng anh cũng đợi được hôn lễ mà mình đã mong chờ suốt năm năm.
Chắc hẳn tấm lòng chân thành và hành động của anh đã lay động được Lạc Mai nên ả ta mới đồng ý lấy anh.
Sở Bắc vui mừng quá đỗi, cố tình chọn ngày mồng tám tháng Chín.
Bởi vì, bắt đầu từ ngày hôm nay, anh không còn là chàng rể “chui chạn” vô dụng nữa.
Mà là vị thần của Bắc Dã, thần tướng trấn quốc!
Khi phong ấn thực lực được gỡ bỏ, đôi mắt của anh cũng sẽ tìm lại được ánh sáng.
“Tiểu Mai, tin anh, anh nhất định sẽ để em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất!”
Sở Bắc tủm tỉm cười, bàn tay rời khỏi bộ quân trang.
“Thanh Vũ ở lại, những người khác quay về đi! Thời hạn năm năm đến rồi, Bắc Dã không được để xảy ra sai sót!”
“Chúng tôi xin nhận lệnh!”
Ba vị tướng đi đầu dẫn theo đoàn người rời đi.
Mệnh lệnh của thần tướng, không thể làm trái được.
Chỉ có một cô gái trẻ với vóc dáng gầy gò, biểu cảm lạnh lùng ở lại căn phòng.
Thanh Vũ, một trong mười hai vệ của Bắc Dã, thân tín của Sở Bắc.
“Thanh Vũ, dùng danh nghĩa của tôi đi mời các thế gia lớn ở Tân Hải tới chứng kiến hôn lễ của tôi và Tiểu Mai!”
“Tôi muốn cho Tiểu Mai lời hứa hẹn tốt nhất và hôn lễ long trọng nhất!”
“Rõ!”, Thanh Vũ nhận lệnh rồi vội vàng lui đi.
“Sở Bắc, mày không ngoan ngoãn ở nhà đi, đến đây làm cái quái gì? Có bị người ta đâm chết cũng không ai dọn xác cho mày đâu!”
Giọng nói cay nghiệt vang lên, một cô gái trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
Cô gái này dung mạo xinh đẹp, vóc dáng chẳng có gì để chê, cũng được coi như một người đẹp hiếm có.
Chỉ là gương mặt cau có, lời nói cũng vô cùng khó nghe.
“Tiểu Mai!”
Sở Bắc mỉm cười ngẩng đầu lên.
Anh đã quen với điều này rồi.
Mà cô gái trước mặt cũng là người vợ sắp thành hôn cùng anh, Lạc Mai.
“Hôn lễ sắp bắt đầu, nên thay quần áo thôi!”
“Hôn lễ gì cơ? Mày hỏng não à?”, Lạc Mai liếc nhìn anh với vẻ ghét bỏ.
“Hôm nay là con đĩ Lạc Tuyết kia kết hôn, đâu liên quan tới tao? Thay lễ phục làm cái quái gì chứ!”
Hửm?
Sở Bắc nhíu mày, tay phải vô thức siết chặt cây gậy trúc.
Chẳng lẽ cô gái này vẫn không chịu tha thứ cho mình?
“Tiểu Mai, có chuyện này, anh muốn nói với em...”
“Đúng lúc mày ở đây, tao cũng định nói với mày!”
Sở Bắc suy nghĩ đắn đo, đang định để lộ thân phận thì bị Lạc Mai nóng ruột ngắt lời.
“Từ ngày hôm nay, mày cút ra khỏi nhà họ Lạc đi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”