Nghe thấy thế, mọi người đều dồn ánh mắt về phía Chu Minh Hạo và Dương Xuyên!
Ai cũng nghĩ thầm, không hiểu Dương Xuyên đã làm gì mà như trở thành mục tiêu bị công kích như vậy.
Chỉ có Sở Bắc và Thanh Phong là mỉm cười không nói gì.
Chính nghĩa luôn được ủng hộ mà!
Hôm nay, dù Sở Bắc và tập đoàn Bắc Dã không tới thì chắc chắn Dương Xuyên cũng không được như ý muốn.
“Các người…”
Nghe thấy thế, Dương Xuyên lập tức nổi giận.
Nhóm Lạc Vinh Quang ở phía sau hắn ta cũng cúi đầu xuống, không dám nói gì.
“Cậu Sở, mời!”
Chu Minh Hạo không để ý đến Dương Xuyên nữa, mà làm động tác mời với Sở Bắc.
Sở Bắc mỉm cười không nói gì, mà khẽ giơ cây gậy trúc lên.
“Sở Bắc, sao anh lại ở đây?”
Sở Bắc vừa định nhấc chân thì đã có một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên vang lên.
Anh ngoái lại, qua giọng nói, anh biết đó là Lạc Tuyết.
“Rảnh nên anh đến chơi thôi!”
Sở Bắc mỉm cười rồi kiếm đại một cái cớ.
“Đến chơi?”
Lạc Tuyết ngẩn ra, thấy hơi khó hiểu.
Song, khi thấy đứng bên cạnh Sở Bắc toàn các nhân vật lớn thì Lạc Tuyết càng sững người hơn.
Cô hoàn toàn không ngờ sẽ được chứng kiến một cảnh tượng thế này.
“Cô Lạc, chúng ta gặp lại rồi”.
Thấy Sở Bắc đang bị dồn vào thế bí, Lý Hải Đông đứng ra để chuyển đề tài câu chuyện.
“Tổng giám đốc Lý!”
Lạc Tuyết định thần lại rồi vội vàng chào hỏi.
Sau đó, cô lại nhìn Lưu Tông Tín, Trương Hồng Viễn và Chu Minh Hạo đang đứng sau lưng Lý Hải Đông.
Nhất thời, không biết phải nói gì.
“Cô Lạc, nếu không chê thì mời cùng vào với chúng tôi!”
Trong lúc Lạc Tuyết thấy mờ mịt thì Chu Minh Hạo đã bước tới rồi làm động tác mời.
Đây là vợ của thần tướng trấn quốc, đương nhiên ông ta phải cố lấy lòng rồi.
“Đúng đúng, mời cô Lạc vào!”
Lưu Tông Tín và Trương Hồng Viễn cũng nhanh chóng hùa theo, sao họ có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế này được.
“Tôi…”
Lạc Tuyết ngây ra, không biết phải làm gì.