Sau khi rời khỏi khách sạn, vì bị đánh cho thâm tím mặt ông nên Dương Ân không đi chơi ở đâu nữa, mà về thẳng biệt thự.
Nhưng vì điện thoại đã mất, có bao nhiều tiền cũng đã đền hết cho Ngô Lương nên giờ không còn một xu dính túi, cậu ta đành cuốc bộ về nhà.
Vì thế, dù khách sạn cách biệt thự không xa, nhưng cậu ta vẫn phải đi mất nửa tiếng mới về đến nơi.
Vừa về đến biệt thự, Dương Ân đã nhìn thấy mẹ mình là Chu Lệ đang ngồi nhàn nhã phơi nắng với Chu Cầm trong sân.
Trông thấy thế, Dương Ân chợt thấy vô cùng tủi thân nên lập tức đi về phía mẹ mình.
Chu Lệ và Chu Cầm đang tám chuyện hăng say thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân nên ngoái lại nhìn.
Khi Chu Lệ nhìn thấy con trai mình bị thương khắp mình mẩy thì lập tức sững người.
Ngay sau đó, bà ta đã biến sắc mặt.
“Tiểu Ân, con bị làm sao thế này? Con bảo đi ăn với bạn cơ mà, sao lại thành ra nông nỗi này?”
Chu Lệ kinh ngạc hô lên, thậm chí còn không thèm xỏ giày, mà vội vã chạy đến cạnh Dương Ân ngay rồi nhìn cậu ta với vẻ thương xót.
Chu Lệ không hỏi thì thôi, chứ vừa hỏi một cái là Dương Ân lập tức trào dâng cảm giác tủi hờn ngay.
“Mẹ, hu hu, suýt nữa con không được về với mẹ rồi, mẹ phải đòi lại công bằng cho con”.
Đứng trước mặt mẹ mình, Dương Ân như biến thành một đứa trẻ, cậu ta ôm chặt lấy mẹ mình rồi gào khóc lớn lên.
Chu Lệ đau lòng sót ruột, vội vàng vỗ về cậu ta.
“Tiểu Ân, mau kể cho mẹ nghe rốt cuộc có chuyện gì? Sao con lại thành ra thế này?”
Chu Lệ sốt sắng hỏi.
Dương Ân buông mẹ mình ra rồi lập tức sa sầm mặt.
Cậu ta nghiến răng kèn kẹt nói: “Tất cả là tại Sở Bắc, nên con mới bị thế này”.
Sở Bắc?
Nghe thấy thế, Chu Lệ ngạc nhiên.
“Con kể nhanh lên, thằng mù vô dụng ấy đã bắt nạt con thế nào?”
Chu Cầm ở bệnh cạnh nghe Chu Lệ gọi Sở Bắc là thằng mù vô dụng thì cũng có vẻ bực mình.
Dù bà ta cũng không ưa gì Sở Bắc, nhưng dẫu sao anh cũng là con rể của bà ta, Chu Lệ nói anh như vậy có khác nào gián tiếp vả vào mặt bà ta đâu cơ chứ?
Chu Cầm do dự một lát rồi bước tới.
“Dì nó này, dì đừng có sồn sồn lên như thế, cứ để Tiểu Ân kể xem có chuyện gì đã rồi hãy bình luận”.
Chu Cầm vừa nói dứt câu thì Chu Lệ đã cười khẩy một tiếng.
“Cần gì phải nói nữa? Chị, người bị thương không phải con chị nên chị chẳng không xót!”
Nghe thấy thế, Chu Cầm nhăn mặt lại.
Nhưng khi thấy vẻ bực dọc của em gái mình, Chu Cầm đành nhịn, không nói gì nữa.
Chu Lệ không để ý đến Chu Cầm nữa, mà nhìn sang Dương Ân rồi sầm mặt xuống.