Phải biết Dư Hướng Quân là phó tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã.
Mặc dù chỉ là phó tổng giám đốc nhưng quyền lực trong tay không phải là thứ người thường có thể tưởng tượng được.
Họ không ngờ Sở Bắc lại có thể lặng lẽ chi phối ý tứ của Dư Hướng Bắc.
Thôi Viễn Sơn trợn to mắt, không thể tin nhìn Dư Hướng Quân hỏi: “Sếp Dư, chúng ta đã bàn bạc xong chuyện hai bên hợp tác vào trước đó rồi, bây giờ cậu lật lọng e là không ổn nhỉ?”
“Không có gì không ổn cả”.
Dư Hương Quân lắc đầu nói: “Trước khi ký hợp đồng, tôi có quyền đơn phương chấm dứt hợp tác giữa chúng ta, ngoài ra tôi phải nói rõ một điều với ông, hôm nay tôi đến đây là để thông báo cho các ông chứ không phải nghe các ông chất vấn”.
Nghe Dư Hướng Quân nói thế, sắc mặt Thôi Viễn Sơn trở nên khó coi.
Thôi Hạo ở một bên tức giận hỏi: “Sếp Dư, ông lấy được nhiều lợi ích từ nhà họ Thôi như thế rồi, bây giờ lại muốn nuốt lời, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?”
Gương mặt vốn dĩ lạnh nhạt của Dư Hướng Quân lập tức đổi sắc khi nghe Thôi Hạo nói thế.
“Thôi Hạo, cậu đừng ngậm máu phun người, tôi nhận lợi ích từ nhà họ Thôi các cậu bao giờ, tôi lại không biết đấy”.
Nhưng mặc dù ngoài mặt ông ta nói thế nhưng trong lòng lại cực kỳ hoảng sợ.
Vì Thôi Hạo nói không sai, đúng là ông ta có nhận lợi ích từ nhà họ Thôi.
Hơn nữa lúc đầu ông ta cũng đã đồng ý tạo điều kiện thuận lợi cho hợp tác với tập đoàn Bắc Dã cho nhà họ Thôi.
Nhưng bây giờ nhà họ Thôi đắc tội với người không nên đắc tội, dù ông ta có muốn nói giúp nhà họ Thôi cũng không được.
Bây giờ điều duy nhất ông ta nghĩ đến là xóa sạch mọi quan hệ với nhà họ Thôi.
Nhưng ông ta không ngờ Thôi Hạo lại chất vấn ông ta trước mặt mọi người như vậy.
“Hừ! Họ Dư kia, ông đây đã lường trước ông chẳng phải là người tốt lành gì, cũng may ban đầu ông đây giữ lại một chiêu, nếu không hôm nay đã bị ông giở trò thật rồi”.
Thôi Hạo cười mỉa một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra lật tìm một đoạn video trong điện thoại mở ra cho mọi người xem.
Trong video chính là cảnh Thôi Viễn Sơn mời Dư Hướng Quân ăn cơm, hơn nữa trong lúc ăn cơm, Thôi Viễn Sơn còn nhét không ít tiền cho Dư Hướng Quân.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dư Hướng Quân run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Sau đó ông ta quay phắt người lại quỳ xuống trước mặt một thanh niên ở đằng sau ông ta trong ánh mắt hoảng hốt.
“Sếp tổng, tôi sai rồi, tôi cũng nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện như vậy, xin cậu tha cho tôi một lần, sau này tôi không dám nữa”.
Thấy thế mọi người đều sững sờ.
Ngay cả mấy người Thôi Hạo và Thôi Viễn Sơn cũng khó hiểu nhìn Dư Hướng Quân, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Dư Hướng Quân không phải là phó tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã sao? Nhưng tại sao bây giờ ông ta lại cầu xin tha với một thanh niên trông có vẻ trẻ hơn ông ta rất nhiều?
Hơn nữa ông ta còn gọi thanh niên đó là sếp tổng.
Lẽ nào thanh niên trước mặt này là tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã sao?
Nhưng làm sao có thể?
Ngay khi mọi người đều cảm thấy tò mò về thân phận của thanh niên, thanh niên lại nói.
Chỉ thấy anh lạnh nhạt nhìn Dư Hướng Quân nói: “Thân là phó tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã mà ông có thể làm ra chuyện này, quả thật khiến tôi cảm thấy cực kỳ bất ngờ”.
Nghe thanh niên nói, Dư Hướng Quân càng hốt hoảng hơn.
“Sếp tổng, tôi biết lỗi rồi, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa”.
Ông ta vừa nói xong, thanh niên bỗng cười nhạo một tiếng.