“Vâng ạ!”
Lạc Viễn Hà vâng vâng dạ dạ rồi đi ngay.
…
“Em đang nghĩ gì thế?”
Thấy Lạc Tuyết cứ ngồi im lặng trên taxi, Sở Bắc cười hỏi.
“Sở Bắc, chúng ta làm vậy có đúng không?”
Lạc Tuyết khó khăn lắm mới nói ra được câu đó với tâm trạng rất rối bời.
“Chỉ cần em thấy đúng thì sẽ là đúng!”
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi thở dài một hơi.
Sở Bắc mỉm cười rồi vỗ vai cô.
“Như này không hẳn đã là xấu, ít ra em có thể sống cuộc đời mà mình muốn, chứ không còn bị ai ràng buộc nữa”.
Lạc Tuyết gật đầu: “ Có lẽ vậy! Tôi muốn lấy một trăm nghìn trong số này ra để mua xe, như vậy sẽ tiện hơn! Số còn lại thì tôi định làm kinh doanh, chắc vẫn cầm cự để sống được”.
Sở Bắc gật đầu: “Được, anh đã nói rồi, chỉ cần em muốn, anh có thể cho em mọi thứ!”
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết vô thức ngẩn ra, cô nhìn anh với vẻ phức tạp.
Cô định nói gì đó, nhưng lại thôi.
…
Khi hai người quay về biệt thự thì không có ai ở nhà cả.
“Mẹ về nhà bà ngoại rồi, chắc mấy hôm nữa mới về, tôi ở nhà nấu cơm, anh đi đón Vũ Tâm đi!”
Lạc Tuyết vừa quấn tạp dề vừa dặn dò Sở Bắc.
“Ừ!”
Sở Bắc không nói nhiều mà đồng ý ngay.
Khi anh vừa đi ra ngoài thì Thanh Vũ đã lái xe tới chờ sẵn.
“Cậu chủ, Vương Khôn đã khai hết rồi ạ, đúng là ông ta chỉ biết có thế thôi!”
“Còn ông ba nhà họ Dương và tổng giám đốc Triệu mà ông ta nhắc đến thì vẫn chưa tra ra được ạ”.
“Đúng như dự đoán, họ đã làm giả thân phận!”
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, Thanh Vũ thông báo.
Sở Bắc gật đầu, không hề ngạc nhiên chút nào.
“Không sao, giờ cứ giao cho Thanh Phong xử lý thôi”.
Nói rồi, Sở Bắc im lặng với vẻ lạnh lùng.
“Có một xí nghiệp nước ngoài xin mở bến cảng, thú vị rồi đây!”
Hay cái là quyền sử dụng bến cảng đang nằm trong tay anh.
Hai bên chưa đọ sức, nhưng Sở Bắc đã nắm quyền chủ động.