Nghe thanh niên tóc vàng nói thế, sắc mặt Ngô Lương mới tốt hơn một chút, đưa điện thoại sang.
Không lâu sau, thanh niên tóc vàng chuyển một trăm nghìn cho Ngô Lương.
Lúc này Ngô Lương mới hài lòng gật đầu, bảo mấy bảo vệ lui ra ngoài.
“Xem như các cậu biết điều, bây giờ các cậu có thể cút rồi. Nhớ đấy, sau này đừng đến chỗ của ông nữa, nếu không ông sẽ khiến các cậu nếm mùi sống không bằng chết”.
Mấy người kia vội gật đầu.
Thật ra không cần Ngô Lương nói, sau này họ cũng không dám đến nơi như vậy nữa.
Chuyện như vậy trải qua một lần là đủ, nếu thêm lần nữa họ sợ mình sẽ để lại mạng sống ở đây mất.
Sau đó đám người thanh niên tóc vàng vội vã chạy đi.
Trước khi đi họ còn không quên nói mấy lời đe dọa Dương Ân.
Thấy đám người thanh niên tóc vàng rời khỏi đó, Dương Ân mới thở phào xoay người định đi.
Nhưng đúng lúc này giọng Ngô Lương vang lên từ phía sau cậu ta.
“Đứng lại!”
Nghe thấy giọng Ngô Lương, Dương Ân hoảng sợ vội dừng lại, sau đó quay đầu lại, cậu ta nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Ông chủ, ông chủ Ngô, không phải đã trả tiền cho ông rồi sao? Còn chuyện gì nữa à?”
Ngô Lương trợn mắt nhìn Dương Ân, sầm mặt nói: “Tôi hỏi cậu một câu, cậu phải trả lời thật nếu không đừng trách ông không khách sáo”.
Dương Ân gật đầu, chỉ cần đối phương không bắt cậu ta đền tiền thì bảo cậu ta làm gì cũng được.
“Ông chủ Ngô, ông cứ hỏi, chỉ cần là điều tôi biết, tôi sẽ nói hết mọi chuyện”.
Dương Ân sợ thật rồi, cậu ta không dám có bất kỳ tâm tư nào khác nữa.
Nhìn thái độ của Dương Ân, Ngô Lương hài lòng gật đầu.
Sau đó ông ta hít sâu một hơi nói: “Cậu là người họ Sở đi khỏi đây lúc nãy có quan hệ gì?”
Dương Ân nghĩ Ngô Lương gây chuyện gì với mình nên vội vàng xua tay, hoảng sợ nói: “Ông chủ Ngô, ông đừng hiểu lầm, tôi không có quan hệ gì với anh ta cả”.
Dương Ân vừa dứt lời, Ngô Lương đập vào mặt bàn trước mặt.
“Ông muốn nghe sự thật, nếu cậu dám giở trò trước mặt ông thì hôm nay cứ bò ra khỏi đây đi”.
Nghe thế sắc mặt Dương Ân trắng bệch.
Áp lực lúc nãy của mấy tên bảo vệ đó vẫn còn lởn vởn trong đầu khiến cậu ta khó thở.
Hơn nữa đám người thanh niên tóc vàng đã đánh cậu ta đủ thảm rồi, cậu ta không muốn bị đau đớn về xác thịt nữa.
Nghĩ đến đây cậu ta vội nói: “Người vừa rồi là chồng của chị họ tôi, anh ta là tên mù, tôi gọi anh ta đến vốn dĩ muốn để anh ta thanh toán cho tôi nhưng tôi không ngờ anh ta lại từ chối”.
Kẻ mù? Lại họ Sở…
Ngô Lương run lên hỏi: “Mau nói cho tôi biết cậu ta tên gì?”