“Mẹ kiếp, ông là ai mà bắt tôi phải nghe lời hả?”
Người đàn ông kia lập tức sầm mặt lại.
“Cậu vẫn không chịu trả lại phòng đúng không?”
Ông ta lạnh giọng hỏi.
Chu Bân hừ một tiếng: “Ông là cái thá gì mà bắt tôi trả? Chờ đến kiếp sau đi!”
Nghe thấy thế, người đàn ông càng tỏ rõ vẻ bực dọc hơn.
“Lâu lắm rồi không có ai dám ăn nói với tôi như vậy, cậu cũng coi như người đầu tiên đấy”.
Nghe thấy giọng nói u ám của ông ta, Chu Bân vẫn tỏ vẻ coi thường và định phản bác lại.
Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy Tô Uyển hô lên rồi cất giọng lễ phép chào hỏi với người đàn ông đó.
“Giám đốc Vu, là ông ạ!”
Nghe thấy Tô Uyển gọi người đàn ông là giám đốc, ngoài Sở Bắc ra, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Tô Uyển đang làm việc ở tập đoàn Bắc Dã mà cô ấy lại gọi người này là giám đốc, lẽ nào ông ta là giám đốc của Bắc Dã ư?
Nhất là Chu Bân, bây giờ anh ta bắt đầu có vẻ sợ hãi và dè chừng với người đàn ông này rồi.
Anh ta thừa biết thực lực của tập đoàn Bắc Dã, hơn nữa cũng biết Tô Uyển đang làm việc ở đây.
Cũng chính vì lý do này nên anh ta mới theo đuổi và quyết chiếm được Tô Uyển đến cùng.
Phải biết rằng không phải ai cũng có thể làm việc ở tập đoàn ấy được.
Vừa nghĩ tới sự lớn mạnh của tập đoàn Bắc Dã, Chu Bân hoảng hồn ngay.
Thấy có người nhận ra mình, người đàn ông cũng có vẻ khá ngạc nhiên.
Ông ta ngoảnh lại nhìn Tô Uyển rồi hiểu ra ngay.
“Tiểu Uyển đấy à, đây là bạn cô hả?”
Người đàn ông cất giọng kiêu ngạo hỏi Tô Uyển.
Tô Uyển gật đầu: “Cũng có thể coi là vậy ạ”.
Ông ta nghe thấy thế thì hờ hững nói: “Thế cô có để bụng khi tôi cho cậu ta một bài học không?”
Tô Uyển hơi biến sắc mặt.
“Giám đốc Vu, xin ông bớt giận, tôi thay mặt anh ta xin lỗi ông, chúng tôi sẽ đi ngay đây ạ”.
Song, người đàn ông vẫn không chịu cho qua.
Ông ta cười một tiếng rồi chỉ tay vào mặt Chu Bân, nói: “Cậu ta đã xúc phạm tôi, nếu tôi bỏ qua thế này thì hình như dễ dàng cho cậu ta quá thì phải?”
Tô Uyển cắn răng rồi lườm Chu Bân.
“Chu Bân, không mau xin lỗi người ta đi còn gì?”