Chẳng lẽ được Sở Bắc dẫn ra ngoài rồi?
Suy nghĩ này vừa nảy ra, đã bị y tá do viện trưởng Phương Chính Quân đặc biệt sắp xếp chăm sóc con gái đẩy cửa vào cắt ngang!
“Tiểu Vũ Tâm, nên đi làm kiểm tra rồi, hả?”
Nhìn thấy giường bệnh rỗng tuếch, y tá cũng mờ mịt!
“Cô Lạc, con gái cô đâu? Nên đi làm kiểm tra rồi!”
Cái gì?
Đối mặt với hỏi thăm, Lạc Tuyết giật mình thon thót, bỗng nhiên có dự cảm xấu.
“Con gái của tôi không đi cùng cô sao? Sở Bắc đâu? Anh ta ở đâu?”
Vừa hỏi câu này ra, y tá lại càng mờ mịt không hiểu!
“Sáng sớm anh Sở đã đi ra ngoài rồi, đến giờ vẫn chưa trở về! Nhưng nửa tiếng trước, Tiểu Vũ Tâm vẫn đang ngủ…”
Ầm ầm!
Một câu nói giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trên đỉnh đầu Lạc Tuyết!
Không thấy con gái đâu!
Tất cả bận lòng và ràng buộc trong lòng cô lập tức biến mất không còn!
“Tại sao có thể như vậy? Còn không mau đi tìm?”
Lạc Tuyết lập tức cuống cuồng, tông cửa xông ra, nước mắt không thể khống chế mà chảy xuống!
Y tá cũng hoảng hồn, vội vàng tìm kiếm khắp nơi!
Nhưng mà…
Nhà vệ sinh, không có!
Hành lang, không có!
Vườn hoa dưới tầng, cũng không có!
Nơi có thể tìm thì đều tìm cả rồi, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Lạc Vũ Tâm!
“Tiểu Vũ, rốt cuộc con đang ở đâu, con đừng dọa mẹ được không!”
“Cầu xin con, Tiểu Vũ, đợi lát nữa mẹ chơi trốn tìm với con, con đi ra được không!”
Lạc Tuyết ngây người tại chỗ, đã không nhìn ra chút hồng hào nào trên mặt.
Trong tiếng nghẹn ngào, cơ thể lung lay sắp đổ.
Giống như lá liễu cuối thu, chỉ cần khẽ thổi một cái thôi là sẽ bị gió cuốn đi!
Con gái là tất cả của cô!
Nếu như không có con gái bầu bạn, cô thật sự không biết còn có lý do nào để sống tiếp!