Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy người Dương Ân bẩn thỉu, Chu Cầm hoảng lên rồi né ngay.

Dương Ân nhào vào không khí rồi ngã xuống đất, người càng bẩn thêm.

“Mẹ…!”

Dương Ân ngẩn ra rồi nhìn về phía Chu Cầm với oẻ oan ức.

Chu Cầm thấy thế thì vẫn đứng yên, chỉ nhìn Dương Ân từ phía xa rồi nghiêm giọng hỏi.

“Tiểu Ân, con lại làm sao đây? Con nhìn mình xem trông có kinh không?”

Nếu Dương Ân không phải con trai Chu Cầm thì bà ta đã đuổi thẳng cổ ra ngoài rồi.

Nhất là hành vi vừa rồi của cậu ta đã doạ Chu Cầm sợ xanh mặt.

Đồ Chu Cầm mặc trên người toàn mới mua, hơn nữa còn là hàng hiệu, nếu bị Dương Ân làm bẩn thì bà ta sẽ đau lòng chết mất.

Nghe thấy thế, Dương Ân càng thêm tủi thân.

Nhớ tới chuyện ban nãy, cậu ta định mách mẹ mình, nhưng vừa mở miệng, cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó nên lại thôi.

“Con không sao, tại con không cẩn thận nên bị ngã thôi”.

Ngã?

Chu Cầm ngây người rồi cau mày, sau đó trách móc: “Đi đứng kiểu gì thế? Lớn bằng ấy rồi mà còn bị ngã, chờ đấy, mẹ đi lấy nước cho mà lau rửa”.

Dứt lời, Chu Cầm quay người đi lấy nước.

Chờ Dương Ân rửa ráy xong và thay quần áo mới, Chu Cầm nhìn thấy cậu ta thì lại cau mày.

“Tiểu Ân, sao mặt con lại có dấu tay thế kia, bị ai đánh à?”

Dương Ân hoảng sợ, đương nhiên không dám nói ra sự thật nên đành kiếm đại lý do nào đó để lấp liếm.

Nhưng rõ ràng là Chu Cầm không tin, bà ta vẫn đi theo để hỏi đến cùng.

Bí quá, Dương Ân gào ầm lên.

“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa được không? Con lớn rồi, con biết tự lo cho mình”.

Chu Cầm thần người ra, sau đó mắt đỏ lên như trực khóc.

“Sao đời tôi lại khổ thế này, ngậm đắng nuốt cay lo cho con mình mà giờ nó lại không nghe lời tôi, thế thì tôi còn sống làm gì nữa?”

Chu Cầm ở bên cạnh thấy thế thì cũng biến sắc mặt.

“Tiểu Ân, cháu cũng lớn rồi, mẹ cháu hỏi vậy chỉ vì lo cho cháu thôi, sao cháu lại nổi nóng với mẹ, thật là!”

Nói rồi, Chu Cầm đi tới cạnh Chu Cầm an ủi vài câu.

“Thôi, dì đừng khóc nữa, ăn cơm thôi, đồ ăn nguội hết cả bây giờ”.

Nghe thấy thế, Chu Cầm mới ngừng khóc.

Bà ta lườm Dương Ân rồi nói: “Thằng ranh, lần sau mà còn ăn nói kiểu ấy với mẹ thì no đòn nghe chưa!”

Dương Ân rụt cổ, không dám nói gì nữa.

Ban nãy, cậu ta cáu với Chu Cầm là vì trong lúc nóng nảy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK