Nếu không, chắc chắn ông ta hầu hạ Sở Bắc như tổ tông rồi!
Chỉ đáng tiếc, mọi thứ đã muộn rồi!
Mà chuyện đã làm sai, chung quy cũng phải trả giá vì nó!
“Bây giờ biết sai rồi? Muộn rồi! Mấy anh bảo vệ kia, may lôi tên này ném ra ngoài, tôi nhìn thấy thôi cũng phiền rồi!”
Triệu Diệu Quang cắn răng hừ lạnh, vung tay!
Mấy bảo vệ thoáng giật mình, lôi cánh tay La Toàn, trực tiếp kéo ra ngoài.
Những nơi đi qua, đều kéo theo một vệt nước, đầy mùi hôi tanh.
La Toàn lại bị dọa sợ đến són ra quần rồi!
Còn mấy nhân viên kia, Triệu Diệu Quang liếc mắt sang, họ vội vàng rời đi như lánh nạn!
Ngay cả cầu xin cũng không dám!
Nếu còn không đi, e là kết cục còn thảm hơn La Toàn!
Mấy thứ chướng mắt vừa đi, hiện trường thoáng chốc đã yên tĩnh lại.
Mắt thấy Sở Bắc đứng quay lưng, không nói lời nào.
Triệu Diệu Quang đương nhiên không dám làm chuyện gì dại dột, chỉ dám nhìn sang Chu Cầm và Lạc Tuyết.
“Hai vị, chuyện vừa nãy thực sự chỉ là hiểu lầm, tôi thay mặt Liên Hoa Tuấn Viên xin lỗi hai người!”
Nói rồi, vội vàng khom người cúi thật sâu, giọng điệu vô cùng chân thành.
“Nhà đã chuẩn bị xong rồi, mọi người vừa lòng là có thể vào ở bất kỳ lúc nào!”
Mặc dù là nói với Chu Cầm và Lạc Tuyết, thật ra là nói cho Sở Bắc nghe.
Chỉ cần Sở Bắc vẫn chưa gật đầu thì tim của ông ta vẫn còn mắc trong cuống họng đây!
“Chuyện này…”
Qua một lúc, Chu Cầm và Lạc Tuyết mới định thần lại.
Nhìn Triệu Diệu Quang trước mặt, hai mẹ con chợt đưa mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì!
Mãi đến hiện tại, bọn họ vẫn không biết rốt cuộc là chuyện thế nào!
Giống như một giấc mơ vậy, cứ mơ mơ màng màng.
Cả nửa ngày đầu óc cũng không suy nghĩ được gì!
“Sở Bắc!”