Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sếp Dư, sao cậu lại đến đây?”

Thôi Viễn Sơn nở nụ cười nịnh nọt chủ động bước đến chỗ một người đàn ông trung niên đeo kính đứng đầu rồi giơ tay ra.

Người đàn ông trung niên tên là Dư Hướng Quân, là phó tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã, trong tay nắm giữ quyền lực lớn nhất.

Lúc đầu ông ta bước lên chiếc thuyền tập đoàn Bắc Dã này đã từng không ít lần riêng tư mời Dư Hướng Quân ăn cơm.

Hơn nữa để mở rộng mối quan hệ, ông ta đã tiêu tốn không ít tiền cho Dư Hướng Quân mới khiến đối phương đồng ý hợp tác với tập đoàn Thôi Thị.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà vừa rồi ông ta mới không hề do dự đồng ý yêu cầu cá cược với Sở Bắc.

Vì ông ta nghĩ ông ta có chỗ dựa vững chắc là Dư Hướng Quân ở tập đoàn Bắc Dã, không cần phải sợ Sở Bắc.

Thế nhưng ông ta không ngờ Dư Hướng Quân lại tỏ ra cực kỳ lạnh nhạt với sự nhiệt tình của mình.

Chỉ thấy Dư Hướng Quân không chỉ không bắt tay với mình mà ngược lại chắp hai tay ra sau lưng.

Câu nói tiếp theo của Dư Hướng Quân khiến nụ cười trên môi ông ta trở nên cứng đờ.

“Sếp Thôi, ông đang làm gì thế? Hình như tôi không quen với ông mà nhỉ”.

Nghe Dư Hướng Quân nói thế, sắc mặt Thôi Viễn Sơn thay đổi.

“Sếp, sếp Dư, cậu nói cái gì? Tôi không hiểu ý của cậu”.

Thôi Viễn Sơn thấp thỏm hỏi.

“Lẽ nào lời tôi nói vẫn không thể hiểu được sao?”

Dư Hướng Quân lạnh nhạt cười nói: “Vậy tôi nói lại lần nữa, ông nghe cho rõ đây, Dư Hướng Quân tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã, không có bất kỳ quan hệ gì với Thôi Viễn Sơn ông cả, bây giờ ông nghe hiểu rồi chứ?”

Lời của Dư Hướng Quân cứ như một con dao mũi nhọn đâm thẳng vào tim Thôi Viễn Sơn.

Ông ta ngơ ngác nhìn Dư Hướng Quân, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được.

Ông ta không ngờ Dư Hướng Quân ban đầu còn xưng anh gọi em nói ông ta, hôm nay lại như biến thành người khác thế mà lại nói được mấy lời này.

Đúng lúc này Thôi Hạo ở một bên không nhìn nổi nữa, bước lên trước, sầm mặt nhìn Dư Hướng Quân.

“Sếp Dư, những lời ông vừa nói là sao? Ông nói lại một lần nữa với tôi được không?”

Thôi Hạo sầm mặt nhìn Dư Hướng Quân hỏi.

Nghe Thôi Hạo nói thế, sắc mặt Dư Hướng Quân trở nên u ám.

“Những lời tôi vừa nói vẫn chưa đủ để hiểu sao? Không gì không thể nói, hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn thông báo với các cậu”.

Thông báo?

Thôi Hạo lo lắng, đột nhiên lại có cảm giác không lành.

Hắn ta đè nén sự bất an trong lòng mình hỏi: “Chuyện gì?”

Dư Hướng Quân hít sâu một hơi trầm giọng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, hợp tác giữa tập đoàn Bắc Dã và tập đoàn Thôi Thị chính thức bị hủy bỏ”.

Nghe Dư Hướng Quân nói thế, không chỉ Thôi Hạo mà hầu như mọi người đều trợn to mắt.

Trong mắt họ đầy vẻ không thể tin được.

Họ không ngờ Dư Hướng Quân đến đây là để thông báo chuyện này.

Nghĩ đến ván cược lúc nãy của Sở Bắc và Thôi Viễn Sơn, mọi người đều dời ánh nhìn sang Sở Bắc.

Ban đầu họ cứ nghĩ Sở Bắc chỉ là một tên mù không nhìn thấy mà thôi, không cần phải sợ gì.


Nhưng bây giờ ánh mắt họ nhìn Sở Bắc lại hiện lên vẻ kiêng dè và sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK