Kiểu con nhà giàu có chút tiền như Chu Bân, cô gặp nhiều rồi, hơn nữa, từ những gì Chu Bân nói lúc nãy có thể nhìn ra được thế giới quan của anh ta không tốt chút nào.
Với người như vậy, đi theo anh ta chắc chắn là một lựa chọn sai lầm.
Lại bị Tô Uyển từ chối, Chu Bân có chút không vui, anh ta đi đến trước mặt Tô Uyển, cắn răng cắn lợi.
“Tiểu Uyển, anh thật sự thích em, chỉ cần em đồng ý cưới anh, anh sẽ bảo bố anh giao vị trí giám đốc công ty cho em, em thấy thế nào?”
Tô Uyển lạnh lùng lắc đầu, nói: “Chu Bân, hôm nay tôi không muốn thảo luận với anh vấn đề này nữa, nếu anh rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì mời anh rời đi, đây là cửa hàng của bạn thân tôi, anh đừng có làm phiền người ta”.
Bạn thân?
Nghe thấy lời của Tô Uyển, ánh mắt Chu Bân lóe sáng, lúc này mới nhìn sang Lạc Tuyết.
Đẹp thật!
Đây là phản ứng đầu tiên khi anh ta nhìn thấy Lạc Tuyết, vừa nãy anh ta chỉ lo nhìn Tô Uyển, không hề nhìn kỹ Lạc Tuyết.
Lúc này nhìn sang Lạc Tuyết, ánh mắt anh ta có chút kinh ngạc.
Thậm chí anh ta có cảm giác đẹp hơn Tô Uyển nữa.
“Ồ, thì ra cô ấy là bạn thân của em à, Tiểu Uyển, sao em không nói sớm làm lần này đến, anh lại không mang theo quà gì cả”.
Chu Bân nói chuyện, chào hỏi trực tiếp với Lạc Tuyết.
“Chào người đẹp, tôi là Chu Bân, là bạn trai của Tiểu Uyển”.
Nghe thấy Chu Bân không biết xấu hổ mà tự giới thiệu mình, Lạc Tuyết cũng cạn lời, trong lòng lại càng thấy Chu Bân buồn nôn.
Thế nhưng, đây dù sao cũng là chuyện cá nhân của Tô Uyển, cô cũng không tiện nói nhiều.
Cô chỉ lịch sự gật đầu rồi cũng không để ý gì đến Chu Bân nữa.
Chu Bân cũng buồn bực, trong lòng thầm hận, nhưng không thể hiện ra ngoài.
Một lúc sau, chỉ thấy anh ta quay người nhìn Tô Uyển.
“Tiểu Uyển, bây giờ sắp đến giờ cơm rồi, anh biết một nhà hàng hương vị không tệ, chi bằng chúng ta cùng đi ăn đi?”
“Không cần”.
Tô Uyển không chút do dự khi từ chối lời mời của Chu Bân, nói: “Bạn thân tôi mới mở cửa hàng, tôi phải mời cô ấy và chồng cô ấy ăn cơm, anh tự mình ăn đi”.
Nghe thấy lời của Tô Uyển, Chu Bân cũng ngây người.
Thế nhưng, sau đó, anh ta cắn răng, giả vờ rộng lượng nói: “Nếu đã như vậy, chi bằng để anh làm chủ, mời bạn bè em cùng dùng cơm, như vậy được rồi chứ?”
Tô Uyển đang muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra được.
Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Chu Bân thấy Tô Uyển cuối cùng cũng gật đầu, lập tức vui mừng.
“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi”.
Tô Uyển gật đầu, quay sang nói với Lạc Tuyết: “Tiểu Tuyết, vậy chúng ta cùng đi đi”.