Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Dương Xuyên.
Lúc này chỉ có Dương Xuyên mới có thể giúp ông ta vượt qua cửa ải này.
“Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…”
Âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên khiến La Vạn Sơn ngây người.
Rõ ràng ông ta đã thỏa thuận với Dương Xuyên, vào thời điểm quan trọng thế này mà Dương Xuyên lại tắt máy?
La Vạn Sơn cắn răng không chịu yên, gọi thêm lần nữa.
Nhưng lần nào cũng thế.
Dương Xuyên tắt máy, số điện thoại không liên lạc được.
“Chết tiệt!”
La Vạn Sơn còn gì mà không hiểu nữa?
Dương Xuyên đã biết được Sở Bắc không đơn giản, lấy ông ta làm đá thử vàng.
Không liên lạc được với Dương Xuyên, La Vạn Sơn nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng nhiều hơn vẫn cảm thấy bất lực, không biết làm sao.
Ông ta không đắc tội nổi với Thần Tướng Trấn Quốc.
Thế lẽ nào lại đắc tội Dương Xuyên?
Nhưng nếu không nghĩ ra cách, đừng nói nhà họ La, ông ta sống được hay không cũng đã là vấn đề.
Nghĩ đến đây, La Vạn Sơn lo lắng cắn răng, mặt hiện lên vẻ quyết tâm.
“Cậu đi chặn Sở Bắc lại, tôi nghĩ cách”.
“Tôi?”
La Vĩ nghe thế thì khóc không ra nước mắt.
Ông ta nào có gan đi chặn Thần Tướng Trấn Quốc?
“Không phải cậu, chẳng lẽ là tôi sao? Mau đi đi”.
La Vạn Sơn mất kiên nhẫn đạp vào mông ông ta.
Còn mình thì bước lên xe nhanh chóng lái đi.
“Sở Bắc, đây là do cậu ép tôi, ông đây liều mạng với cậu”.
Nhìn La Vạn Sơn lái xe đi, La Vĩ ủ rũ, chỉ đành không cam lòng đi vào biệt thự nhà họ La.
…
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ của gậy tre vang lên từng hồi.
Rõ ràng là tiếng gõ khá nhẹ, rất bình thường.
Nhưng lúc này lại như có một ma lực nào đó như tiếng chuông sớm mai vang lên bên tai tất cả những người có mặt trong biệt thự.
Thế là mặt trời vừa ló dạng, con cháu của nhà họ La đều tập trung tại đại đường.