Nghe thấy thế, Lạc Mai rít lên.
“Sở Bắc, cậu là người ngoài nên không có tư cách xen vào chuyện này đâu!”
Lạc Vinh Quang lạnh mặt, gần như nghiến răng nói.
“Đúng, các người đừng hòng mơ tưởng tới cổ phần của tập đoàn”.
Lạc Viễn Hà cũng hậm hực, như con gà mẹ bảo vệ gà con.
Song, lại giống một kẻ ki bo bủn xỉn hơn.
“Các người chắc chưa?”
Sở Bắc mỉm cười rồi lấy bản hợp đồng giơ ra trước mặt họ.
“Giấy trắng mực đen đây mà còn định chối à?”
Trông thấy hợp đồng chuyển nhượng, ba người kia lập tức biến sắc mặt.
Nhưng họ vẫn quyết cắn chặt răng, không chịu thừa nhận.
“Hừ, mỗi bản hợp đồng ấy thì chứng minh được điều gì chứ?”
“Đúng vậy, đó là cậu bắt chúng tôi ký nên không tính!”
“Hừ, bộc lộ dã tâm rồi đấy à? Muốn có cổ phần ư? Đừng mơ!”
Mục đích của những người này rất đơn giản, đó là tống cổ Lạc Tuyết đi.
Ngoài ra, họ còn muốn nuốt trọn số cổ phần của cô.
“Sở Bắc, thôi đi!”
Lạc Tuyết thở dài một hơi với vẻ đau lòng đến mức tuyệt vọng, cô không còn mong chờ gì vào nhà họ Lạc nữa rồi.
“Tiểu Tuyết, em vẫn chưa hiểu sao?”
Sở Bắc lắc đầu rồi nghiêm giọng.
“Nếu em cứ nhún nhường thì sẽ không bao giờ nhận được sự tôn trọng của người khác đâu”.
“Còn một khi mạnh tay thì phải lấy lại hết mọi thứ thuộc về mình”.
Dứt lời, anh lại quay sang nhìn ba người kia.
“Tôi hỏi lại lần cuối, các người có trả cổ phần cho Lạc Tuyết không?”
Nghe thấy câu chất vấn của Sở Bắc, Lạc Viễn Hà và Lạc Mai không dám hé răng một lời.
Lạc Vinh Quang thì nhìn chằm chằm vào anh rồi gằn từng chữ.
“Sở Bắc, cậu không phải là người nhà họ Lạc, dựa vào đâu mà đòi cổ phần với tôi?”
“Dựa vào đâu ư?”
Sở Bắc cười nói: “Dựa vào bản hợp đồng có chữ ký của ông đây!”
“Tôi cỏ thể khiến tập đoàn Lạc Thị phá sản, còn nhà họ Lạc sẽ không bao giờ ngóc đầu dậy được nữa”.
“Giờ ông hãy chọn giữa ba mươi phần trăm cổ phần và công ty đi”.
Sở Bắc tự tin nói như đã nắm mọi việc trong lòng bàn tay.
“À quên, còn chuyện này nữa. Lạc Thị đang giữ một tỷ của nhà họ Lý đúng không?”
“Chỉ cần tôi nói một câu thì Lý Thị sẽ thu hồi về ngay”.
Dứt lời, anh kéo Lạc Tuyết ngồi xuống sofa.
Dáng vẻ ung dung của anh như thể một tỷ chỉ là một đồng.
“Tôi cho các người ba phút để chọn, không thì tôi sẽ chọn hộ”.
Im lặng!