Nếu còn đứng ra giúp Lý nham, nhà họ Lưu của hắn sẽ đi đời mất.
Huống chi, đây còn do tên Lý Nham này tự gây ra chuyện, cho nên cũng chẳng có lý do nào để giúp hắn.
Thấy Lưu Phong không lên tiếng, Lý Nham có hơi chùng xuống.
Lý Nham nghiến răng nhìn Sở Bắc, cả người quỳ dưới mặt đất, không hề động đậy.
"Cậu Sở, Lý Nham tôi sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào cậu chịu thì thôi!"
"Thế à?"
Sở Bắc ngẩng đầu, đột nhiên nở nụ cười.
"Dập đầu mấy cái là đủ rồi!"
"Nhưng nếu anh muốn quỳ thì cứ tiếp tục quỳ đi, chỉ mười tiếng thôi, tôi tin cậu chủ Lý sẽ chịu được!"
Mẹ kiếp!
Lý Nham vừa nghe xong, suýt chút nữa đã lên tiếng mắng!
Sở Bắc rõ ràng là đang cố ý.
Nhưng hắn lại không thể làm gì Sở Bắc.
Sắc mặt Lý Nham đỏ bừng, nhưng hắn cũng chỉ có thể quỳ xuống.
Sở Bắc không thèm quan tâm, sau đó nhìn sang Lưu Phong.
"Cậu canh chừng, mười tiếng, nếu thiếu một giây nào thì cậu cũng biết nên làm gì rồi đó!"
"Vâng vâng, anh Sở yên tâm, em sẽ canh chừng thật tốt!"
Lưu Phong vội vàng gật đầu đảm bảo.
Thấy Sở Bắc chuẩn bị rời đi, hắn mới dùng hết dũng khí nói.
"Anh Sở, đồ ăn dọn lên rồi, anh..."
Hắn mời Sở Bắc dùng bữa cũng chỉ là vì chuyện của gia tộc.
Nếu để Sở Bắc đi khỏi thì khó rồi.
Nhưng chỉ cần Sở Bắc ăn một muỗng cơm, uống một ngụm nước, vậy cũng coi như đã tha thứ cho nhà họ Lưu rồi!
"Không cần!"
Sở Bắc không thèm nhìn lại, khẽ lắc đầu.
"Nhà họ Lưu sẽ không có lần sau!"
Sở Bắc nói xong liền sải bước đi, sẵn tiền liếc sang Lý Nham.
"Bao gồm cả anh!"
Lý Nham ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt trũng sâu của Sở Bắc bên dưới chiếc kính râm, lập tức cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Cạch cạch cạch!
Chỉ nghe tiếng gậy trúc vang lên, Sở Bắc cũng dần biến mất.
Cả Lý Nham và Lưu Phong đều thở phào nhẹ nhõm!
Nhất là Lưu Phong, gánh nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng biến mất.
"Lý Nham, tôi muốn nhắc anh một cậu, tốt nhất đừng chọc giận cậu Sở, nếu không thì nhà họ Lý của anh không gánh nổi hậu quả đâu!"
Lưu Phong nói xong còn không thèm để ý đến đồ ăn thức uống trên bàn.
Sau đó lấy quần áo rời đi.