Thấy Chu Cầm lôi mình lại, Chu Lệ thoáng qua một tia đắc ý.
Nhưng ngay sau đó, bà ta lại bắt đầu khóc lóc om sòm.
“Chị, mẹ con em thân cô thế cô, lại không có ai giúp đỡ nên không thể sống ở đây được nữa, chúng em nên về quê thì hơn”.
Chu Cầm nghe xong thì nhíu mày lại.
“Được rồi, mẹ con dì cứ bình tĩnh, để tôi nói chuyện với Tiểu Tuyết”.
Chu Lệ ngẩn ra trước câu nói của Chu Cầm.
Nhưng ngay sau đó đã lắc đầu.
“Chị, chị cũng thấy thái độ của con bé rồi đấy, nó không chịu cho em vay tiền đâu. Haizz, sao mẹ con em khổ vậy chứ, tốt nhất là nên về quê thôi”.
Nghe thấy thế, Chu Cầm đã hoàn toàn nổi giận.
“Dì, dì yên tâm, dù Tiểu Tuyết không muốn thì hôm nay, tôi cũng bắt nó phải cho mẹ con dì vay”.
Dứt lời, Chu Cầm sa sầm mặt rồi nhìn sang Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, nếu con còn coi mẹ là mẹ thì mau cho dì con vay tiền, không thì mẹ sẽ không coi con là con nữa”.
Nghe xong, Lạc Tuyết lập tức sững người.
Sau đó, cô chỉ còn thấy khó tin.
“Mẹ, sao mẹ có thể nói như thế được nhỉ? Vì họ mà mẹ định từ mặt con hay sao?”
Cô thật sự không dám tin mẹ mình có thể nói ra câu đó.
Chu Cầm biến sắc mặt rồi hừ lạnh nói: “Mẹ không cần biết, tóm lại là hôm nay con phải cho dì con vay tiền. Dì ấy là em gái của mẹ, mẹ không thể để người ta nói xấu sau lưng rằng mình thấy chết không cứu được!”
Lạc Tuyết nghe xong thì tức phát khóc.
Bây giờ là lúc nào rồi mà mẹ cô vẫn chỉ chăm chăm coi trọng sĩ diện.
“Mẹ, con hết tiền thật rồi, mẹ đừng có ép con nữa”.
Mắt Lạc Tuyết đỏ hoe, cô bất lực nhìn Chu Cầm.
“Mẹ biết con không có tiền, nhưng Sở Bắc thì có”.
Nói rồi, Chu Cầm chỉ tay vào Sở Bắc.
Lạc Tuyết biến sắc mặt rồi lắc đầu ngay, nói: “Sở Bắc vừa mua xe nên giờ đang kẹt tiền lắm, mẹ nói thế mà không nghĩ đến cảm nhận của anh ấy hay sao?”
Song, Chu Cầm chỉ cười lạnh khi nghe thấy vậy.
“Sao mẹ phải quan tâm đến cảm nhận của nó? Mẹ là mẹ vợ của nó, nếu có chút tiền này mà nó cũng không giúp được thì mẹ còn cần cái ngữ nó làm gì? Con nhanh mà ly hôn với nó đi!”
Chu Cầm càng nói càng quá đáng, Lạc Tuyết giận đến mức run người.
Nhưng Chu Cầm là mẹ ruột của cô nên cô không thể làm gì bà ta được, chỉ biết rơi lệ.
Chu Cầm thấy thế thì còn bực dọc nói: “Con khóc cái gì? Dì con chỉ vay tiền thôi chứ có xin đâu, mà hai đứa chúng mày gây khó dễ như thế?”
Lạc Tuyết cúi đầu xuống khóc thút thít, không nói gì nữa.
Chu Lệ thấy thế thoáng có vẻ lo lắng.