Dù bà ta và Chu Lệ là hai chị em gái thì Chu Lệ cũng không thể nói như thế được.
Nhất là Lạc Tuyết, cô cắn chặt môi dưới, chỉ muốn tát cho Chu Lệ và Dương Ân mỗi người một cái.
Để chuộc lỗi cho con trai mình mà Chu Lệ bắt cô phải đi cùng với người đàn ông khác ư?
Còn có cấp độ nào hơn nữa không?
Cô sống ngần ấy năm trên đời, nhưng chưa từng phải tức thế này bao giờ.
Lúc này, Sở Bắc ở bên cạnh cũng lạnh mặt đến mức đáng sợ.
Nếu không nể mặt Lạc Tuyết thì hai mẹ con nhà kia đã mất mạng rồi.
“Được rồi!”
Đúng lúc này, anh Lục mãi mới nhịn được cơn đau cũng đã mất hết kiên nhẫn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.
“Nghe chừng, mày là chồng cô ấy hả?”
Nghe thấy thế, mặt Sở Bắc vẫn không đổi sắc.
Chu Lệ và Dương Ân thì chột dạ.
“Anh Lục, họ Sở kia đúng là chồng của chị họ tôi, nhưng họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi”.
“Đúng đúng, là vậy đấy, cậu đừng chê nhé!”
Sợ La Lục không ưng Lạc Tuyết rồi trút giận lên đầu mình, hai mẹ con Chu Lệ vội vàng giải thích.
Ai ngờ, La Lục lại cười lạnh với vẻ cực kỳ nham hiểm.
“Không sao, thế mới thú vị chứ! Chậc, kiểu gì hôm nay tao cũng phải có được cô gái này!”
Dứt lời, hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn nhìn Sở Bắc.
“Thằng kia, tao cho mày một cơ hội cuối, dâng vợ này lên cho tao rồi cút ngay!”
“Nếu không, tao vừa chiếm vợ mày, vừa lấy mạng mày luôn đấy”.
La Lục như đã phát điên, mắt đỏ ngầu, giọng khàn đục.
Đôi mắt hắn đầy vẻ sát khí.
Thấy thế, Chu Cầm và Lạc Tuyết sợ hết hồn.
Họ chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ nên nhất thời không biết phải làm sao.
“Đúng, họ Sở kia! Tôi khuyên anh nên biết điều một chút, không thì tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho anh!”
Dương Ân thấy thế thì thở phào một hơi rồi quát to.
“Tiểu Tuyết, thằng ăn hại này sao bằng anh Lục đây được!”
“Chỉ cần chị đi theo cậu ấy thì sẽ đổi đời luôn đấy!”
“Chị còn cố chấp làm gì nữa? Là người nhà nên em mới nghĩ cho chị đấy”.
Lạc Tuyết nghe thấy thế thì tức đến mức hít thở khó nhọc.
Cô đứng dậy định bỏ về, nhưng La Lục đã nhanh hơn một bước, đứng chặn trước mặt cô.
“Kìa người đẹp, nếu họ hàng nhà em đã nói thế rồi thì em còn giữ giá làm gì nữa?”
“Anh đã đặt phòng rồi, chúng mình đi tâm sự đi!”
“Đương nhiên, nếu em không đồng ý thì anh đành cưỡng chế vậy, nhưng người thân của em cũng đừng mong yên ổn”.