Long Tam từng đích thân nói với ông ta và tất cả mọi người ở Long Hổ Môn rằng họ có thể đắc tội với bất kỳ ai ở thành phố Tân Hải nhưng chỉ có một người tuyệt đối không thể đắc tội.
Tên người này là Sở Bắc.
Theo như Long Tam miêu tả thì Sở Bắc đúng là một người mù.
Nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, Ngô Lương hiểu ra tại sao Long Tam lại gọi cho mình vào lúc này.
Nhưng chính vì hiểu nên ông ta mới trở nên sợ hãi như thế.
“Anh Long, tôi…”
Ông ta mấp máy môi muốn cầu xin tha.
Thế nhưng ông ta vừa lên tiếng, Long Tam đã ngắt lời.
“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai, nếu ông dám không nghe lời tôi thì đừng trách tôi không nể tình cũ, đến lúc đó người Long Hổ Môn sẽ đến dọn sạch chỗ của ông”.
Nói rồi Long Tam cúp máy, không cho Ngô Lương cơ hội nói lời nào nữa.
Thôi xong!
Ngô Lương thất thần ném điện thoại xuống đất, ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nhưng sau đó ông ta hoàn hồn lại, nhớ đến những lời Long Tam vừa nói với ông ta qua điện thoại, vội vàng nhặt điện thoại lên rồi xoay người chạy ra ngoài.
Đi theo Long Tam đã lâu, ông ta biết rõ trước giờ Long Tam nói một là một.
Nếu ông ta không thể đến đó trong vòng mười phút thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Ngô Lương lái xe chạy về phía xa với tốc độ không cần mạng sống.
…
Sau khi ra khỏi khách sạn, Sở Bắc không đến nơi nào khác mà gọi một chiếc xe đến cửa hàng đồ chơi của Lạc Tuyết.
Vì trước đó anh đã hẹn với Lạc Tuyết giải quyết chuyện của Dương Ân nên anh quay về cửa hàng đồ chơi.
Vừa bước vào cửa hàng, Sở Bắc đã cảm nhận được tiếng bước chân dồn dập đi về phía mình.
Sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Sở Bắc, sao rồi? Dương Ân gọi anh đến có việc gì, nó không gây ra rối rắc lớn gì chứ?”
Lạc Tuyết vừa đi về phía Sở Bắc vừa lo lắng hỏi.
Sở Bắc im lặng một chốc rồi hít sâu một hơi, nói: “Nó đúng là đã gây họa nhưng có lẽ không nghiêm trọng lắm”.
Nói rồi anh kể lại chuyện xảy ra ở khách sạn lúc nãy cho Lạc Tuyết nghe.
Nghe xong sắc mặt Lạc Tuyết trở nên rất khó coi.
“Dương Ân quá đáng thật, nó nghĩ mình là ai, bản thân gây chuyện ở ngoài lại còn muốn anh dọn dẹp cho nó, đúng là quá đáng mà”.
Lạc Tuyết tức giận nói.
Sở Bắc mỉm cười nói: “Tiểu Tuyết, em không trách anh không giúp nó chứ?”
“Sao có thể?”
Lạc Tuyết lắc đầu nói: “Anh không giúp nó là đúng, số tiền đó là một trăm tám mươi nghìn chứ không phải một trăm tám đồng, cũng không phải một nghìn tám, tại sao nó lại bảo anh thanh toán cho nó chứ”.
Trong mắt Lạc Tuyết, một trăm tám mươi nghìn không phải là con số nhỏ.
Hành động của Dương Ân rõ ràng đã chạm vào giới hạn của cô khiến cô cực kỳ tức giận.
Nhưng sau đó vẻ mặt cô lại trở nên lo lắng.
“Sở Bắc, Dương Ân không thể nào có được một trăm tám mươi nghìn, nếu nó không kiếm ra được nhiều tiền thế thì ông chủ khách sạn có làm khó nó không?”
Lạc Tuyết lo lắng hỏi.
Sở Bắc im lặng một lúc rồi gật đầu nói: “Làm khó thì chắc có, để nó chịu khổ một chút cũng tốt, với tính cách của nó không chịu khổ, nó sẽ không nhớ lâu”.
Lạc Tuyết gật đầu.
Cô đồng ý với Sở Bắc.