Lạc Tuyết ngây người, nhìn Sở Bắc, không biết nên trả lời thế nào!
“Còn lựa chọn cái gì!”
Chu Cầm lại quát một tiếng, hung tợn trừng mắt nhìn Sở Bắc!
“Đã bị ông cụ đuổi ra rồi, con còn muốn ông ta đến mời con quay về? Đúng là nằm mơ!”
“Lại nói, bây giờ chúng ta sống làm sao mới là vấn đề, cậu còn muốn lập chi nhánh khác? Sở Bắc, cậu không phải là tên ngốc chứ!”
Chu Cầm tức giận thở dốc, gương mặt chẳng khác gì tờ giấy trắng.
Sở Bắc không quan tâm, chỉ lo nhìn về hướng Lạc Tuyết.
Anh đang đợi một đáp án!
Một đáp án có thể thay đổi cả đời này của Lạc Tuyết!
Lạc Tuyết ngây người, muốn nói gì gì, cuối cùng lại không nói nên lời.
Bầu không khí thoáng chốc cứng đờ.
“Sở Bắc, thật ra…”
Rè rè!
Qua một lúc, cuối cùng Lạc Tuyết đã nghĩ xong trả lời thế nào.
Nhưng lời còn chưa nói hết thì đã bị điện thoại rung lên cắt ngang.
Cầm lên xem, nhìn thấy là ông nội gọi đến, lập tức ngây người!
“Lúc này ông nội gọi cho con làm cái gì? Chẳng lẽ lương tâm trỗi dậy rồi sao?”
Chu Cầm liếc nhìn, lập tức nhíu chặt mày.
Lạc Tuyết cũng kinh ngạc không thôi, không biết có nên nhận hay không!
“Muốn nhận thì cứ nhận đi! Nhưng, từ đầu tới cuối em đều có hai lựa chọn! Tin anh, anh sẽ không lừa em!”
Sở Bắc ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh lại tự tin.
Lạc Tuyết sững người chốc lát, cắn răng bấm nhận cuộc gọi, đồng thời cũng mở loa ngoài!
Cũng giống như Chu Cầm, cô thật sự rất muốn.
“Ông nội, là cháu!”
Lạc Tuyết chào hỏi trước, bên kia im lặng một lát rồi mới truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lạc Vinh Quang!
“Tiểu Tuyết à, buổi sáng ông nội mụ mị đầu óc, nói mấy câu tức giận, cháu đừng để trong lòng!”
Lời này vừa thốt ra, Lạc Tuyết và Chu Cầm đều ngây người.
Hai mẹ con cứ nhìn nhau, con nhìn mẹ, mẹ nhìn con, trong lòng sôi sục.
Lúc sáng, Lạc Tuyết mới đích thân gọi điện đến.
Lúc đó, giọng điệu Lạc Vinh Quang lạnh nhạt!
Chỉ nói một câu rồi lập tức ngắt máy!