“Công bằng? Ha!”
Quản gia vừa nghe thế thì bật cười.
“Cậu có biết đây là nơi nào không? Cũng dám đến đòi công bằng à? Không sợ bản thân mình cũng bị chôn ở đây sao?”
“Khoan đã!”
Nói rồi quản gia híp mắt nhìn chằm chằm Sở Bắc, giọng điệu không vui.
“Này tên đeo kính, gã mù kia! Cậu có phải là Sở Bắc không? Đúng là tìm mỏi mắt cũng không thấy, không tốn sức lại tìm ra”.
Quản gia nhìn ra thân phận của Sở Bắc, lời nói mang theo tia sát ý, tên này vừa vỗ tay, lập tức có tám chín vệ sĩ đi ra từ trong biệt thự bao vây Sở Bắc và Thanh Vũ lại.
Ai nấy đều đã sẵn sàng, chỉ còn đợi quản gia ra lệnh là lập tức ra tay.
“Tôi đang nghĩ nên tìm cậu thế nào đây, chẳng ngờ cậu lại tự mình dâng đến cửa, vậy thì đừng trách tôi”.
Quản gia cười khẩy, ánh mắt nhìn Sở Bắc càng thêm giễu cợt.
“Tất nhiên, nếu bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi gia chủ, có lẽ gia chủ còn có thể tha cho cậu một mạng”.
“Nếu không, gia chủ chắc chắn sẽ khiến cậu sống không bằng chết, phải trả lại lưỡi cho cậu chủ”.
“Vậy à?”
Sở Bắc chống gậy, không nghe ra được cảm xúc gì trong lời nói của anh.
Ánh mắt của Thanh Vũ ở bên cạnh đã hiện lên tia sát khí.
Nếu chẳng phải vì Sở Bắc vẫn chưa ra lệnh thì mấy người trước mặt này đã chỉ còn là thi thể thôi.
“Sợ họ không đồng ý thôi!”
Sở Bắc khẽ cười như thể không hề để tâm.
“Họ? Họ là ai, ngay cả tên cũng không dám nói mà cũng xứng lo chuyện của nhà họ La à? Tôi khuyên cậu…”
Quản gia tỏ ra xem thường, nhưng người này chưa nói hết câu đã phải ngừng lại.
Bốn năm chiếc Audi dừng lại ngay trước cổng biệt thự nhà họ La.
Người qua đường nhìn thấy biển số xe cũng phải trợn mắt há mồm.
Cửa xe mở ra, chủ tịch thành phố Chu Minh Hạo – người đứng đầu thành phố Tân Hải dẫn đầu bước xuống.
Thanh thế hùng hổ đi thẳng về phía Sở Bắc.
“Ông Chu, sao… sao ông lại đến đây?”
Quản gia ngây người, khi nhìn thấy rõ người đến bèn vội vàng thay đổi sắc mặt bước đến đón tiếp.
“Ông… ông mau vào trong đi ạ! Gia chủ sẽ đến tiếp đón ngay”.
Quản gia hơi khom lưng nịnh nọt nói.