Nhưng bây giờ, họ mới phát hiện suy nghĩ ấy của mình thật ngây thơ.
Bởi tên đang nằm vật lộn bây giờ là người có thực lực mạnh thứ nhất, thứ hai trong số tất cả bọn họ.
Với thực lực mạnh cỡ ấy mà gã vẫn bị Sở Bắc đập cho một gậy nằm im dưới đất.
Họ chợt nhận ra tên mù này không hề dễ đối phó như mình nghĩ.
“Lên hết đi, đánh chết nó!”
Một người áo đen khác hô lên.
Ngay sau đó, cả đám đều hung hăng giở hết ngón nghề của mình ra để tấn công Sở Bắc.
Đối mặt với sự tất công ồ ạt ấy, Sở Bắc chỉ cười khẩy.
Anh không chút hoang mang mà giơ cây gậy trúc lên đập loạn xạ.
Theo từng hàng động của anh, đám kia đều nằm lăn ra đất, không còn chút lực chiến đấu nào.
Nhất thời, căn phòng vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khi Thôi Hạo và Ngô Lương phản ứng lại thì đám mặc đồ đen đã ngã hết dưới đất rồi kêu gào trong đau đớn.
Hoảng!
Thấy dáng vẻ oai phong của Sở Bắc, Ngô Lương hít vào một hơi lạnh.
Lúc này, cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao đại ca của Long Hổ Môn phải cung kính với người này rồi.
Cách ra đòn quỷ dị của anh thật là khủng khiếp, nếu không được tận mắt chứng kiến, Ngô Lương cũng không dám tin trên đời lại có người giỏi đến vậy.
Chỉ với một cây gậy trúc mà anh có thể hạ hết được cả đám đô con kia.
Thực lực này không đùa được đâu.
Thậm chí, ông ta còn nghĩ mình gọi cho Long Tam là không cần thiết.
Vì ông ta thấy với thực lực của Sở Bắc thì anh thừa sức tự xử lý được mọi việc.
Sau khi chấn động, Ngô Lương chợt mừng thầm.
Có một Sở Bắc với thực lực manh mẽ ở đây thì dù Thôi Hạo có ngông cuồng đến mấy, cũng không thể làm gì được họ.
Khác với vẻ mừng rỡ của Ngô Lương, Thôi Hạo đang sa sầm mặt.
Thậm chí trông mặt hắn ta còn lạnh hơn băng giá.
Nhất là khi hắn ta nhìn thấy đám tay chân của mình đang nằm kêu oai oái dưới đất, khoé miệng hắn ta không nhịn được mà co giật.
Hắn ta đã bỏ ra cả đống tiền để thuê công ty vệ sĩ về huấn luyện cho đám này.
Thường thì, mỗi một người trong số họ đều có thể địch lại ba, bốn người bình thường.
Nhưng bây giờ, đám đàn em mà hắn ta cứ ngỡ là có lực chiến đấu khủng nhất đều bại dưới tay một tên mù loà.
Đúng là một sự châm chọc!
Cuối cùng, Thôi Hạo không nhịn được nữa mà nhìn đám ấy rồi chửi bới.
“Mẹ cả lò nhà chúng mày! Có mỗi một thằng mù mà cũng không đánh được, nhà họ Thôi nuôi chúng mày đúng là phí cơm phí gạo”.
Nghe thấy thế, đám kia đều có vẻ lúng túng và xấu hổ.
Tên bị Sở Bắc quật ngã đầu tiên cắn răng, hít sâu một hơi rồi thê thảm nói: “Cậu chủ, anh ta là một cao thủ, cậu phải cẩn thận đấy!”