“Tôi không muốn nghe cậu giải thích, nếu hôm nay nhà tôi không qua được kiếp nạn này thì cậu biết hậu quả là gì rồi đấy”.
Dứt lời, ông ta không cho Tôn Duyệt cơ hội lên tiếng, mà bảo Thôi Vân cũng đang nhăn nhó đưa Tôn Duyệt đi.
Xong xuôi, Thôi Viễn Sơn lại nhìn sang Long Tam đang nhàn nhã ngồi xem một bên, ông ta hít sâu một hơi rồi tỏ vẻ cầu xin.
“Long Tam, xin cậu hãy nói thật cho tôi biết, cậu Sở đó rốt cuộc có thân phận thế nào?”
Long Tam nghe xong thì trầm mặc lắc đầu.
“Gia chủ Thôi, không phải tôi không muốn nói, mà là không được phép. Tôi đã nhắc ông từ đầu rồi, cậu Sở là người mà chúng ta không được đắc tội, giờ ông tự cầu phúc đi!”
Long Tam nói xong thì im lặng, mặc kệ Thôi Viễn Sơn có hỏi dò thế nào thì gã cũng không tiết lộ nửa lời.
Thôi Viễn Sơn vô cùng căm phẫn, nhưng cũng không biết phải làm sao, chỉ đành hừ lạnh một tiếng.
“Chúng ta đi!”
Dứt lời, ông ta dẫn người nhà họ Thôi rời đi.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Long Tam và người của Long Hổ Môn cùng Ngô Lương.
Thấy tất cả mọi người bỏ đi rồi, Ngô Lương mới dè dặt nhìn Long Tam.
“Anh Long, tôi…”
Vì quá căng thẳng nên ông ta lắp bắp mãi không nói nên lời.
Long Tam thấy thế thì xua tay.
“Được rồi, coi như ông may mắn, cậu Sở đã tha thứ cho ông rồi. Chuyện này xong, nhưng sau này nếu ông dám tái phạm thì tôi không cứu được nữa đâu”,
Nghe thấy thế, Ngô Lương mừng rỡ, vội vàng vỗ vực thề thốt.
“Anh Long yên tâm, tôi biết mình phải làm gì rồi, nếu anh Sở có tới thì tôi sẽ đích thân ra đón tiếp, không dám lơ là”.
Đùa nhau chắc! Chỉ với dăm ba câu đơn giản mà Sở Bắc đã có thể khiến một gia tộc tầm cơ như nhà họ Thôi phải gục tại chỗ, thì sao một nhân vật nhỏ bé như ông ta dám chọc giận được.
Hơn nữa, ông ta còn phát hiện chắc chắn Sở Bắc và tập đoàn Sở Bắc có mối quan hệ mật thiết nào đó.
Riêng điểm này đủ khiến ông ta phải nịnh bợ anh rồi.
Nếu không, chẳng may chọc giận anh thì ông ta chết lúc nào không hay mất.
“Ừm, chuyện hôm nay đến đây là xong, đi thôi!”
Long Tam hờ hững nói, sau đó dẫn người của Long Hổ Môn rời đi.
Còn nhà họ Thôi có trả thù Long Hổ Môn hay không thì gã không hề lo.
Vì từ tình hình ban nãy có thể thấy, chắc chắn Sở Bắc sẽ không bỏ qua cho nhà họ.
Nhà họ Thôi có mạnh đến mấy thì cũng không đọ lại với tập đoàn Bắc Dã được.
Lần này, nhà họ coi như xong rồi.
Sau khi rời khỏi khách sạn Ngoạ Long, Ngô Bình bắt xe đến cửa hàng đồ chơi.
Nhưng anh vừa xuống xe, định đi vào cửa hàng thì thấy có tiếng cãi vã vang lên bên tai.
“Con kia, em họ mày hại bọn tao mất mấy chục nghìn, hôm nay mày mà không đền thì bọn tao sẽ phá cửa hàng”.
Có khá nhiều người xúm lại trước cửa của cửa hàng đồ chơi, có năm sáu tên côn đồ đang chặn trước cửa.