Đúng lúc này, Dương Ân đã lên tiếng.
“Bác ơi, hay tiện đây bác bảo chị Tiểu Tuyết cho cháu mượn xe mấy hôm luôn đi!”
Đang sẵn tâm trạng không vui, nghe thấy Dương Ân nói thế một cái là Chu Cầm nổi đoá ngay.
Bà ta lạnh mặt ngẩng lên nhìn mẹ con Chu Lệ rồi nói: “Vợ chồng chúng nó đồng ý cho mẹ con cháu vay tiền là tốt lắm rồi, nếu còn không biết điều thì về quê luôn đi”.
Dứt lời, Chu Cầm không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt khó coi của hai mẹ con nhà đó nữa, mà hậm hực đi vào nhà.
Thấy thế, Chu Lệ biến sắc mặt, sau đó quay lại tát cho Dương Ân một cái.
“Thằng ngu này! Làm gì mà vội vàng thế hả? Giờ chúng ta vừa vay được tiền xong, con đã đòi mượn xe người ta, đầu con có não không thế hả?”
Chu Lệ lườm Dương Ân.
Nghe thấy thế, Dương Ân chợt tỏ vẻ tủi thân.
“Mẹ, tại con thích cái xe ấy quá mà”.
“Thích cái xe ấy ư?”
Chu Lệ cười khẩy một tiếng.
“Nếu con thích thì đi kiếm việc làm đi mà lấy tiền mua một chiếc”.
Dương Ân nghe vậy thì lập tức xị mặt ra.
“Mẹ, chiếc xe ấy những hơn hai triệu đấy, dù con tìm được việc làm thì phải cầy bao năm mới đủ tiền mua chứ?”
Nghe xong, Chu Lệ càng điên tiết hơn, bà ta lườm Dương Ân.
“Sở Bắc chỉ là một thằng mù loà mà còn mua được chiếc xe sang ấy, con thì lành lặn, mắt cũng sáng tỏ mà lại thua nó à?”
Dương Ân chỉ biết cười trừ khi nghe mẹ mình nói vậy.
“Mẹ, mẹ yên tâm! Ban nãy con chỉ đùa thôi, khi nào lấy được tiền thì con sẽ đi xin việc ngay. Đến lúc có việc rồi, mẹ sẽ không cần phải để ý đến sắc mặt của nhà bác nữa”.
Bấy giờ, Chu Lệ mới mỉm cười.
“Thế mới là con trai ngoan của mẹ chứ! Mẹ chờ đấy!”.
…
“Sở Bắc, anh vẫn còn cả trăm nghìn cho nhà dì vay ư?”
Sau khi vào nhà, Lạc Tuyết buồn bã hỏi Sở Bắc.
Sở Bắc gật đầu.
“Tiểu Tuyết, em đừng lo về chuyện tiền bạc, cứ giao cho anh”.
Nghe vậy, Lạc Tuyết không khỏi thở dài.
“Cửa hàng của em chuẩn bị khai trương rồi, bây giờ đang là lúc cần đến tiền nhất, anh vừa mua xe xong, dù vẫn còn tiền thì cũng nên cất đi để dành chứ?”
Sở Bắc vội mỉm cười gật đầu.