“Cậu đuổi ai thế hả? Đồ ăn của chúng tôi vừa mới lên, bọn tôi đã ăn đâu, mẹ nó cậu định đuổi bọn tôi đi luôn chắc?”
Chu Bân hằm hằm mắng cậu phụ vụ.
Nghe thấy thế, phụ vụ khó xử nói: “Trước đó, tôi đã nhắc với mọi người là nếu có chuyện gì thì mọi người phải tự chịu trách nhiệm rồi. Giờ người đặt phòng này đã tới, mọi người phải rời khỏi đây thôi ạ”.
Chu Bân cười lạnh nói: “Nếu chúng tôi không đồng ý thì sao?”
Cậu ấy cười khổ với vẻ cầu xin.
“Hay để tôi tìm bàn khác cho mọi người ở bên ngoài, giờ mọi người phải rời khỏi đây ngay, không thì chúng tôi sẽ gặp phiền phức”.
Phiền phức?
Chu Bân cười lạnh rồi vênh váo nói: “Cậu thấy tôi giống người ngại phiền phức không?”
Nghe thấy thế, cậu phục vụ tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Không thuyết phục được Chu Bân, cậu ấy đanh nhìn sang Tô Uyển và Lạc Tuyết.
“Hai chị ơi, các chị khuyên anh này đi ạ, khách đặt phòng này có thân phận rất cao quý, thậm chí còn kinh khủng hơn cả cậu Lưu ban nãy, nếu mọi người không rời đi là nguy đấy ạ”.
Tô Uyển và Lạc Tuyết lập tức nghiêm mặt lại.
Ban nãy, Lưu Phong đã khiến họ thấy rất áp lực rồi, nếu không có Sở Bắc thì chắc khó mà giải quyết được.
Bớt chuyện nào hay chuyện đấy, Tô Uyển nhìn Chu Bân rồi nói: “Thôi chúng ta ra ngoài đi, ăn ở đâu mà chẳng được, ra ngoài cho thoáng cũng hay”.
“Không được!”
Tô Uyển vừa nói dứt câu, Chu Bân đã từ chối ngay.
“Ngồi ngoài ấy toàn người tạp nham, ngột ngạt lắm, thế thì sao ăn uống gì được?”
Tô Uyển bắt đầu cảm thấy bực mình.
“Người ta ăn được thì sao chúng ta không ăn được?”
Chu Bân lắc đầu cười nói: “Vì họ là người tầng lớp thấp. còn chúng ta nên được hưởng mức sống cao”.
Tô Uyển cạn lời, không thể chấp nhận cách nói của Chu Bân được.
Thấy Tô Uyển có vẻ bực bội, Chu Bân sáp lại gần.
“Tiểu Uyển, em đừng lo, dù có chuyện gì thì anh cũng xử lý được, để anh xem ai dám đuổi anh đi”.
Lạc Tuyết ngồi một bên nghe Chu Bân nói vậy thì cau mày, chuẩn bị lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, chợt có một người đàn ông trung niên đẩy cửa phòng bao ra rồi bước vào.
Cậu phục vụ nhìn thấy người ấy thì lập tức tái mặt rồi đứng sang một bên với vẻ lo lắng bất an.
Người đàn ông trung niên không để ý đến cậu ấy mà nhìn Chu Bân đang huênh hoang với vẻ nghiêm nghị.
“Tôi cho cậu ba phút để rời khỏi đây!”
Nghe thấy thế, Chu Bân nở một nụ cười lạnh khinh bỉ.