“Cậu có ý gì?”
Cả người Mạc Hải cứng đờ, sững người lại, thậm chí, trong lòng còn có dự cảm xấu.
“Nửa đời sau hãy làm người cho tốt đi!”
Sở Bắc không giải thích, gậy trong tay chậm rãi hạ về phía ông ta.
Bầu không khí dường như ngưng đọng lại,
Mạc Hải chỉ cảm thấy như có một ngọn núi che lấp cả trời đất đè ép xuống người ông ta, muốn chạy nhưng chân lại nặng như chì.
Chỉ có thể giương mắt nhìn cây gậy trong tay Sở Bắc càng lúc càng đến gần!
“Đừng, đừng!”
Phù!
Cây gậy của Sở Bắc trông như chỉ điểm nhẹ vào ngực ông ta.
Thế nhưng Mạc Hải lại phun ra ngụm máu, cả người thoáng cái đã trông khá già nua.
Vẻ mặt ông ta như già hẳn đi trông thấy, thậm chí cả thân thể cũng cong xuống.
Như thể chớp mắt đã già đi mười tuổi!
“Cậu, cậu…”
Mạc Hải run tay chỉ về phía Sở Bắc, trong lòng chỉ còn lại cảm giác hối hận và sợ hãi!
Sở Bắc vừa ra tay là đã trực tiếp khiến ông ta trở thành người tàn phế.
Từ một người giúp đỡ có tiếng của nhà họ Lưu, giờ trở thành một kẻ tàn phế ai ai cũng kêu đánh.
Sự chênh lệch to lớn trong lòng thoáng chốc đã bóp nghẹt Mạc Hải.
Mí mắt ông ta khẽ giật, sau đó người đã ngất đi.
Nhưng với chuyện này, Sở Bắc cũng chẳng buồn để ý.
Anh ngẩng đầu nhìn bố con Lưu Tông Tín đang cứng đờ như hóa đá cách đó không xa!
“Bây giờ, đến phiên các người rồi!”
Anh vừa dứt lời, Lưu Tông Tín và nhân vật chính Lưu Phong cảm thấy tê rần cả da đầu.
Sau lưng, khí lạnh không ngừng lan ra khắp lưng.
Ngay cả ông Mạc, cũng không làm được gì Sở Bắc, chứ đừng nói là bọn họ.
“Cậu, cậu đừng làm loạn, tôi là gia chủ nhà họ Lưu, vừa nãy, vừa nãy còn ăn cơm với người đứng đầu thành phố…”