Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bác, bác nói thế ý bảo cháu vu oan cho Sở Bắc ạ?”

Bị cháu mình hỏi như vậy, Chu Cầm bắt đầu thấy bực.

“Tiểu Ân, cháu yên tâm, bác sẽ không thiên vị bất kỳ ai cả. Nếu chuyện đúng như cháu kể và là lỗi của Sở Bắc thì bác sẽ đòi lại công bằng cho cháu”.

Nói đến đây, liếc thấy em gái mình lại định nói gì đó thì Chu Caamf chợt lạnh mặt nói.

“Dì nó, tôi biết dì đang nghĩ gì. Tôi chỉ nói một câu thôi, dù chúng ta là chị em ruột, nhưng chuyện gì đúng thì phải cho là đúng, dì cũng không muốn tôi bị khó xử đúng không?”

Chu Lệ còn định nói đỡ thêm cho con trai mình mấy câu, nhưng nghe Chu Cầm nói vậy thì chỉ biết cười gượng rồi nuốt những lời muốn nói xuống bụng.

“Chị, nếu chị đã nói vậy thì chúng ta cùng đợi Sở Bắc về rồi ba mặt một lời”.

Nói rồi, Chu Lệ lại đau xót nhìn con trai mình.

“Con trai, con thấy sao rồi? Có đau lắm không? Để mẹ bôi thuốc cho nào!”

Dương Ân gật đầu rồi tỏ vẻ tủi thân.

“Mẹ ơi! Lần này, con bị người ta đánh cho bầm dập, mẹ nhất định phải đòi lại công bằng cho con, chúng nó còn đập hỏng điện thoại của con nữa, may mà con chạy nhanh, không thì mẹ không gặp lại con được nữa đâu”.

Dương Ân nhìn Chu Lệ rồi bắt đầu kể khổ.

Nghe thấy thế, Chu Lệ càng điên tiết hơn.

“Con yên tâm, chờ thằng khốn kia về, mẹ sẽ cho nó một trận”.

Dứt lời, Chu Lệ kéo Dương Ân đi vòng qua người Chu Cầm rồi đi lên tầng trên bôi thuốc.

Chu Cầm chỉ biết cau mày nhìn theo bóng lưng của hai mẹ con nhà ấy.

Đây rõ ràng là nhà bà ta, nhưng hiện giờ hai mẹ con Chu Lệ lại coi bà ta như người ngoài.

Mẹ con họ ở đây còn tự nhiên hơn ở nhà, điều này khiến Chu Cầm thấy rất không thoải mái.

“Xem ra, mình phải nhanh chóng kiếm cái cớ gì đó để tống cổ hai mẹ con nhà này về thôi”.

Lúc Chu Cầm đang nghĩ vậy thì cửa biệt thử bị đẩy mở, Sở Bắc và Lạc Tuyết đã về.

Thấy hai bọn họ vào nhà, Chu Cầm lập tức nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.

Không chờ hai người đi tới gần, bà ta đã bước lên trước.

“Tiểu Tuyết, Sở Bắc, hai đứa về đúng lúc đấy, mẹ có chuyện muốn hỏi đây”.

Thấy mẹ mình có vẻ mặt là lạ, Lạc Tuyết thấy chột dạ rồi có cảm giác bất an.

“Mẹ, có chuyện gì thì để nói sau, con với Sở Bắc đi thay quần áo đã”.

Dứt lời, Lạc Tuyết kéo tay Sở Bắc đi lên tầng.

Nhưng đúng lúc này, Chu Cầm đã nhanh chân hơn rồi đứng chặn trước mặt bọn họ.

“Chưa cần thay quần áo vội, chờ mẹ hỏi xong rồi muốn làm gì thì làm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK