Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh…”

Lạc Tuyết thật sự đã phát điên.

Trong lúc đó, chợt có tiếng gậy trúc vang lên sau lưng cô.

Sở Bắc đã bước tới.

“Tôi đã cho anh cơ hội rồi, nhưng tiếc là anh đã bỏ lỡ!”

Sở Bắc khẽ lắc đầu, giọng nói vẫn bình thản như cũ.

Không biết tại sao, La Lục chợt lạnh toát, hắn bỗng có một dự cảm không lành.

“Mày, mày định làm gì?”

La Lục trợn mắt nhìn Sở Bắc, rõ ràng trong lòng đang rất hoảng sợ.

“Tao cảnh cáo mày, tao là người của anh Long đấy. Anh ấy đang ăn cơm trên tầng, mày mà làm gì tao thì anh ấy sẽ đập mày chết”.

La Lục lạnh mặt uy hiếp, nhớ tới Long Tam, hắn bỗng có dũng khí hơn.

Lạc Tuyết và Chu Cầm nghe thấy thế thì hoảng sợ.

Đương nhiên họ cũng biết đến tiếng tăm của Long Tam.

Đó là ông vua của thế giới ngầm ở Tân Hải, người mà không một ai dám chọc giận.

Không ngờ người chống lưng cho La Lục lại là Long Tam.

Thế này thì phiền phức rồi.

Nhưng Sở Bắc vẫn không tỏ thái độ gì.

Hơn nữa, sau khi nghe La Lục nói vậy, anh chợt có vẻ mặt rất lạ.

“Long Tam à? Hay đấy!”

Nói rồi, Sở Bắc hờ hững xua tay rồi ngồi xuống.

“Tôi cho anh năm phút để gọi anh ta đến đây, nếu không thì đừng ai hòng đi đâu”.

Uỳnh!

Giọng nói của Sở Bắc như tiếng sấm giữa trời quang vang lên bên tai mọi người.

Lúc này, La Lục đã tái mặt.

Chút dũng khí ít ỏi ban nãy đã bay hết sạch.

Hễ nhìn Sở Bắc, hắn lại thấy như mình đang đối mặt với thần linh.

“Thằng kia, mày chắc chưa? Mày có biết Long Tam là ai không?”

La Lục nghiến răng, không còn vẻ hống hách như trước nữa.

Thậm chí còn có cảm giác rụt rè.

“Tôi không nhắc lại nữa đâu!”

Sở Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới cặp kính râm như vực sâu không đáy.

Chỉ liếc nhìn một cái là La Lục thấy da đầu mình tê dại ngay.

Hắn vô thức lùi lại, nếu không có bức tường để dựa vào thì chắc đã ngã rồi.

“Được, mày chờ đấy, để tạo gọi anh Long, đến lúc đấy xem mày còn vênh váo được nữa không!”

Nói rồi, La Lục kiêng dè nhìn Sở Bắc.

Hắn cắn răng lấy điện thoại ra rồi gọi vào một dãy số.

“Có gì thì nói mau!”

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nói trầm thấp vang lên.

La Lục sợ đến mức giật bắn mình.

Hắn vô thức cúi người xuống, tỏ vẻ vô cùng cung kính.


“Anh Long, là em, Tiểu Lục đây ạ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK