Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ vì câu nói trước đó của Sở Bắc nên Dương Ân viết giấy nợ mà chẳng hề thấy áp lực chút nào, thậm chí còn có vẻ chờ mong.

Dẫu sao Sở Bắc cũng đã nói rồi, họ không trả nợ cũng được, chỉ cần làm một việc cho anh là xong.

Như thế có khác nào cho luôn bọn họ số tiền này đâu.

Với Chu Lệ và Dương Ân mà nói thì làm một việc gì đó chắc cũng không khó đâu.

Bọn họ đã dự định sẵn trong đầu là không trả lại tiền cho Sở Bắc rồi.

Nếu sau này, Sở Bắc đòi tiền thì họ sẽ nhắc lại lời anh nói hôm nay, cùng lắm thì làm gì đó cho anh thôi.

Sau khi viết giấy nợ xong, Dương Ân đưa ngay cho Lạc Tuyết.

“Chị Tiểu Tuyết, chị đọc cho kỹ nhé. Giấy trắng mực đen, em đã viết rõ rồi, nếu sau này có chuyện gì thì chị đừng có trách em không nói trước”.

Lạc Tuyết lạnh lùng nhận lấy tờ giấy rồi gật đầu với Sở Bắc.

“Được rồi!”

Sở Bắc nghe xong thì nói với Chu Lệ: “Chiều nay, sẽ có người đưa cho bà một trăm nghìn”.

Không phải bây giờ luôn ư?

Chu Lệ nghe thấy thế thì cuống lên ngay.

“Sở Bắc, thế sao được, tôi đã viết giấy nợ cho cậu rồi, mà cậu không đưa tiền cho tôi luôn là sao?”

Sở Bắc bình tĩnh đáp: “Nếu hai mẹ con bà không chờ được, thì lấy giấy nợ về đi, nhưng đừng bao giờ nhắc chuyện vay tiền với tôi nữa”.

Chu Lệ sững người rồi nhanh chóng mỉm cười.

“Ha ha, Sở Bắc, dì nói đùa đấy, có nửa ngày thôi mà, dì chờ được, không phải vội đâu”.

Bà ta đâu có ngu mà từ chối khoản tiền như trên trời rơi xuống này.

Sở Bắc không để ý đến Chu Lệ nữa, mà lấy một thứ gì đó trên xe xuống rồi đi thẳng vào nhà.

Lạc Tuyết chỉ lạnh lùng liếc nhìn hai mẹ con Dương Ân một cái, sau đó đóng cửa xe rồi cũng đi theo Sở Bắc vào nhà.

Thấy Lạc Tuyết và Sở Bắc đã đi rồi, Chu Lệ mới tươi cười nhìn sang Chu Cầm.

“Chị, hôm nay may mà có chị, không thì còn lâu Sở Bắc mới cho em vay tiền”.

Nghe thấy câu tâng bốc đó, Chu Cầm cố nặn ra một nụ cười.

“Nó là con rể của chị, mà lại dám cãi lời chị chắc?”

Tuy ngoài miệng bà ta nói vậy, nhưng trong lòng thì đang rất ảo não.

Dẫu sao cũng là cả trăm nghìn bạc, cứ thế tặng không cho Chu Lệ, bà ta thấy tim mình đang nhỏ máu đây này.

“Cái thằng Sở Bắc chết tiệt này, đã bảo là cho vay rồi, sao nó lại nói thế cơ chứ?”


Chu Cầm thầm oán trách trong lòng, bà ta không thể hiểu nổi hành động vừa rồi của Sở Bắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK