“Chị…”
Nghe Lạc Mai nói vậy, Lạc Tuyết tức đến tái mặt.
Lồng ngực cô phập phồng.
“Chị đừng có mà ngậm máu phun người, tôi…”
“Cô làm sao?”
Lạc Mai không hề cho Lạc Tuyết cơ hội giải thích, lập tức ngắt lời.
“Nếu không thì cô đến khách sạn Tân Hải làm gì?”
“Đừng bảo giám đốc Lý mời cô đến uống trà nhé! Không ai tin đâu!”
Lạc Mai nói rành rọt từng chữ.
Lạc Tuyết nghiến chặt hàm răng, trong lòng thấy rất tủi thân nhưng không thể nói ra được.
Đúng là chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, dễ khiến người ta hiểu lầm thật.
Nhưng cô và giám đốc Lý nào có quan hệ mờ ám gì đâu.
“Tôi, tôi và giám đốc Lý chỉ bàn chuyện hợp tác thôi, không hề giống như chị nói”.
Lạc Tuyết cắn răng, cố gắng giải thích.
Nhưng tiếc là nghe xong, Lạc Mai càng có vẻ coi thường.
“Bàn chuyện hợp tác? Thiếu gì chỗ, sao lại đến khách sạn?”
“Úi dào, phải kiếm cái cứ nào hợp lý một chút chứ, bảo đến khách sạn bàn chuyện hợp tác thì ai tin cho nổi?”
“Đúng đấy!”
Lạc Viễn Hà hừ một tiếng rồi nhìn Sở Bắc như sắp phóng lửa.
“Tóm lại là hôm nay hai người không cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng thì chuyện này chưa dừng ở đây đâu!”
“Giải thích? Bố con ông muốn chúng tôi giải thích thế nào?”
Sở Bắc ngoảnh lại rồi cất giọng điềm nhiên.
“Sở Bắc, anh đừng kích động”.
Lạc Tuyết giật nảy mình, vội vành cản Sở Bắc lại.
Do dự một lát, cô vẫn quyết định lấy bản hợp đồng ban nãy ra.
“Bác cả, cháu đi bàn chuyện hợp tác với giám đốc Lý thật mà, hợp đồng đây”.
“Có hợp đồng này là tập đoàn mình có thể cải tử hoàn sinh rồi!”
Thật ra, Lạc Tuyết vốn định xác định rõ ý của Lý Hải Đông rồi mới khoe hợp đồng với mọi người.
Nhưng bây giờ, cô không còn nghĩ được nhiều nữa rồi.
“Hợp đồng? Tôi nhổ vào! Cô tưởng lấy mấy tờ giấy vụn ra là có thể lừa được tôi à? Nghĩ hay quá nhỉ!”
Lạc Viễn Hà bực tức hậm hừ rồi tiện tay nhận lấy bản hợp đồng.
Một Lạc Tuyết cỏn con mà đòi hợp tác được với tập đoàn Lý Thị ư?
Đúng là nực cười!