Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ấy, Chu Cầm mới bước chân vào cửa nhà họ Lạc nên chưa có quyền phát ngôn, chỉ biết cam chịu.

Vậy mà đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi.

Nếu không có Sở Bắc nhắc lại chuyện này, khéo bà ta cũng quên luôn rồi.

Thậm chí bà ta còn thấy bất ngờ khi Sở Bắc biết chuyện này.

“Ra là có chuyện đó, ông ơi, sao ông ác thế ạ?”

Lạc Tuyết lẩm bẩm, trong lòng thấy vô cùng tức giận và bất mãn.

Cô không chỉ xót xa cho mình, mà còn vì người bố đã qua đời nữa.

Trước đó, cô chỉ nghĩ Sở Bắc đưa ra điều kiện này là đục nước béo cò thôi.

Nhưng hoá ra anh đang giúp cô đòi lại công bằng.

“Chỉ cần tôi muốn thì chuyện gì cũng có thể biết được hết!”

Sở Bắc lạnh giọng nói: “Ông chọn đi, nếu không đồng ý thì mời về!”

“Không phải ông đang chờ Lạc Tuyết lo vụ hợp đồng để cứu Lạc Thị và nhà họ Lạc hay sao?”

“Nếu muốn vậy thì làm như lời tôi nói đi, không thì cùng lắm ngọc nát đá tan!”

Sở Bắc gằn rõ từng câu từng chữ.

Lạc Vinh Quang và Lạc Viễn Hà sầm mặt, không nói một câu.

Nhưng mặt họ nhăn nhó trông rất khó coi.

Họ đang cảm thấy rất đắn đo.

Nếu đồng ý thì phải chuyển nhượng ba mươi phần trăm cổ phần cho Lạc Tuyết, thế thì xót ruột lắm.

Còn nếu không đồng ý thì…

Chưa bàn đến chuyện tập đoàn, khéo nhà họ Lạc cũng xong đời luôn mất.

Nghĩ đến đây, Lạc Vinh Quang thấy rất xót của, nhưng vẫn phải cắn răng gật đầu.

“Được, ba mươi thì ba mươi!”

“Cái gì? Ông ơi, ông…”

“Im đi! Ông làm gì không cần cháu dạy!”

Lạc Mai thấy không cam lòng, định khuyên nhủ nhưng đã bị Lạc Vinh Quang quát cho sợ đến mức cúi thấp đầu xuống.

Lạc Viễn Hà vội kéo lấy con gái mình.

Ông ta không thấy bất ngờ khi Lạc Vinh Quang quyết định như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK