“Đại ca, các anh em không phải loại ham sống sợ chết, cứ liều với bọn họ đi!”
“Đúng vậy, đại ca, anh em Long Hổ Môn chúng ta, tuyệt đối không thể bị người khác xem thường!”
“Tôi không tin, bọn họ thật sự dám giết người ở đây!”
Mọi người trong Long Hổ Môn đều phẫn nộ lên tiếng.
Vẻ mặt Long Tam cũng thay đổi liên tục, vẻ mặt gã rõ ràng có phần do dự không quyết được.
Thân là người anh lớn trong tổ chức, gã phải đắn đo rất nhiều chuyện, hành động theo cảm tính là chuyện đại kỵ.
“Long Tam, cậu phải nhớ rõ, hôm nay nếu người của cậu ra tay, có lẽ qua hôm nay, Long Hổ Môn các người sẽ không còn tồn tại nữa”.
Thôi Viễn Sơn tiếp tục gây thêm áp lực cho Long Tam.
Vẻ mặt Long Tam thay đổi, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thôi Viễn Sơn.
“Từ khi Long Hổ Môn chúng tôi thành lập đến nay, chưa từng có ai dám đe dọa tôi như vậy!”
Thôi Viễn Sơn cười nhạt.
“Đó là vì nhà họ Thôi chúng tôi có thực lực”.
Nghe thấy lời của Thôi Viễn Sơn, Long Tam đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Ông Thôi, ông đem mấy tên bảo vệ này đến, đúng là tôi không ngờ được, nhưng, nhà họ Thôi ở bên ngoài vẫn luôn giữ hình tượng chính phái, ông không sợ làm lớn chuyện hôm nay thì sẽ ảnh hưởng danh tiếng nhà họ Thôi sao?”
Nghe thấy lời của Long Tam, vẻ mặt Thôi Viễn Sơn bỗng thay đổi.
Long Tam nói không sai, nhà họ Thôi tuy lớn nhưng cũng chính vì lớn mạnh nên có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm nhà họ Thôi, vì vậy có một số chuyện, ông ta phải cẩn trọng dè dặt.
Nếu làm lớn chuyện ở đây, chuyện này bị truyền ra ngoài, nhà họ Thôi sẽ đối mặt với rắc rối rất lớn.
Dù sao, thân là gia tộc đứng đầu ở Tân Hải, can dự mấy chuyện đánh nhau bạo lực thế này thì rất là tai tiếng.
Ngay lúc này, Thôi Hạo ở bên cạnh đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Long Tam, anh đúng là suy nghĩ ngây thơ thật đấy, chỉ cần chúng tôi giết chết toàn bộ các anh thì ai có thể biết được chuyện xảy ra trong này chứ?”
Nghe thấy lời của Thôi Hạo, vẻ mặt Long Tam và người của Long Hổ Môn đều biến sắc.
Thậm chí ngay cả Tề Tân và người của Tự Nghĩa Đường, ánh mắt nhìn Thôi Hạo cũng trở nên dè dặt hơn.
Bọn họ không thể ngờ được, Thôi Hạo lại tàn nhẫn như vậy.
Giết hết người trong này, suy nghĩ tàn bạo như vậy, mà anh ta cũng nghĩ ra được.
Trái lại, sau khi vẻ mặt thay đổi liên tục, ánh mắt Thôi Viễn Sơn cũng trở nên hung tàn hơn.
“Long Tam, Tiểu Hạo nói không sai, nếu các anh ngoan cố chống cự, thì đừng trách tôi nhẫn tâm cay độc!”
Vẻ mặt Long Tam trắng bệch, trong lòng có cảm giác vô cùng bất lực.
“Làm sao đây? Phải làm sao?”
Gã không ngừng tính toán trong lòng, đầu óc suy nghĩ mọi cách, tìm biện pháp giải quyết.
Ngay lúc này, âm thanh lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
“Thật sự tôi không ngờ ở Tân Hải, một gia tộc nhỏ nhoi thôi mà có thể sở hữu lực lượng an ninh hùng hậu như vậy, đúng là khiến tôi có chút bất ngờ!”