Đương nhiên, hắn ta không nói trực tiếp với Sở Bắc, mà chỉ xin lỗi chung chung.
Chứ bảo hắn ta xin lỗi Sở Bắc trước mặt mọi người thì sao hắn ta chịu nổi.
Thanh Phong quá rõ với suy nghĩ của Dương Xuyên.
Anh ta không vạch trần ngay mà nói: “Nếu vậy, anh thử nói xem ai nên bước vào trong đầu tiên?”
Mặt Dương Xuyên hết xanh lại đỏ.
Hắn ta cắn răng rồi lùi lại một bước để nhường đường.
“Anh Sở, cô Lạc, mời!”
Chu Minh Hạo phớt lờ Dương Xuyên, rồi làm động tác mời với Sở Bắc.
Lạc Tuyết ngẩn ra, không chờ cô lên tiếng, Sở Bắc đã kéo cô đi vào trong.
Nhóm Lý Hải Đông và Thanh Phong cũng ngay theo sau để hộ tống Sở Bắc.
Khi đi lướt qua người Dương Xuyên, Sở Bắc khựng lại.
Song, anh chỉ lắc đầu chứ không nói gì.
Trông Dương Xuyên lúc này vô cùng hèn mọn.
Thấy những người đó đi vào rồi, hắn ta mới dám cất bước.
Vành mắt hắn ta đỏ hoe, chứa đầy sự căm hận.
“Sở Bắc chết tiệt, mày cứ chờ đấy!”
Dương Xuyên thầm thề rằng hôm nay mình phải dùng tiền để lấy lại thể diện.
Chờ khi hắn ta nắm được mạch sống kinh tế của Tân Hải rồi, đám người kia đừng hòng sống yên ổn.
“Cậu Sở, cô Lạc, mời!”
Sau khi họ bước vào đại sảnh, đã có nhân viên phục vụ bước tới dẫn Sở Bắc tới hàng ghế đầu.
Anh và Lạc Tuyết ngồi xuống xong, nhóm Chu Minh Hạo và Lý Hải Đông mới dám ngồi.
Hiện giờ, Sở Bắc ngồi giữa trung tâm, bên trái là Thanh Phong, bên phải là Lạc Tuyết.
Đến Chu Minh Hạo cũng chỉ dám ngồi chếch một phía thôi.
Còn Dương Xuyên vốn được xếp ở hàng ghế đầu thì giờ đang ngồi tận hàng thứ năm.
Chẳng ai dám ngồi cạnh hắn ta, ngoài đám tay chân.
Mặt hắn ta hằm hằm như có ai đang nợ mình một khoản tiền lớn.
Đương nhiên, Lạc Tuyết ngồi ở hàng ghế đầu đang có cảm giác như ngồi trên bàn chông.
Nhìn các nhân vật lớn của Tân Hải đang ngồi xung quanh, cô thật sự không hiểu sao mình lại có tư cách ngồi đây.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ nhàn hạ của Sở Bắc, cô không nói gì nữa.
Có khoảng gần ba trăm người đang ngồi ở đây để chờ giây phút quan trọng nhất.