Chuyện này…
Cảnh tượng quái lạ này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Dương Xuyên.
Hắn ta nhìn Sở Bắc mà như thấy ma quỷ.
“Hình như anh thấy ngạc nhiên lắm đúng không?”
Sở Bắc cất giọng bình thản rồi lạnh lùng nhìn Dương Xuyên.
Câu hỏi đó khiến Dương Xuyên run rẩy, không còn nghĩ được gì khác ngoài sợ hãi.
Hắn ta quay người định bỏ chạy, nhưng bất ngờ phát hiện Thanh Vũ đã chặn lối thoát của mình từ lúc nào không hay.
Dương Xuyên cắn răng, cảm thấy rất tuyệt vọng.
“Sở Bắc, mày, mày định làm gì? Tao là cậu chủ của nhà họ Dương đấy, mày mà động vào tao thì cả nhà tao sẽ không tha cho mày đâu”.
Dương Xuyên ấp úng cất giọng uy hiếp.
“Nhà họ Dương là cái thá gì chứ?”
Nhưng dáng vẻ thờ ơ cũng giọng nói bất cần của Sở Bắc đã khiến Dương Xuyên càng tuyệt vọng hơn.
Sở Bắc có thân phận thần bí, thực lực cũng rất đáng sợ.
Có lẽ anh thật sự không sợ nhà họ Dương thật.
“Vậy mày muốn gì?”
Dương Xuyên thật sự thấy sợ!
Chắc chắn Sở Bắc sẽ không tha cho hắn ta sau khi hắn ta đã làm nhiều việc như vậy.
“Anh yên tâm, tôi không giết anh đâu, vì mạng của anh không đáng giá!”
Sở Bắc khẽ lắc đầu, rồi đưa Tiểu Vũ Tâm sang tay Thanh Vũ.
Thanh Vũ hiểu ý, lập tức bế cô bé rời đi ngay.
Lúc này, chỉ còn Sở Bắc và Dương Xuyên đang ngồi dưới đất run rẩy.
“Giúp tôi gửi lời đến người nhà anh!”
Sở Bắc chắp tay sau lưng rồi cất giọng điềm nhiên.
“Chuyện… gì?”
Sở Bắc ngẫm nghĩ rồi nói: “Bảo với họ rằng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Quả báo chỉ đến muộn, chứ không phải không có!”
Nghe thấy thế, Dương Xuyên trợn tròn mắt rồi nhìn Sở Bắc với vẻ đầy khó tin.
Câu nói này của anh có vẻ rất đơn giản, nhưng lại ẩn chứa hàm ý sâu xa nào đó.
“Mày… rốt cuộc mày là ai?”
Lúc này, Dương Xuyên càng thêm hãi hùng.
Ban đầu, hắn ta cứ ngỡ Sở Bắc là con mồi.