Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Mẹ, ở đây!”

Sở Bắc và Lạc Tuyết vừa đến nơi thì thấy Chu Cầm từ trên xe taxi bước xuống!

Ở phía sau còn có một nam một nữ đi theo!

Người đàn ông thì chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, mặc đồ thể thao, để tóc dài.

Vóc dáng hơi gầy khẽ đong đưa trong gió, trông như một con khỉ ốm vậy!

Bên cạnh người đàn ông là một người phụ nữ gần năm mươi.

Vóc dáng hơi mập, tóc xoăn phối với bộ quần áo vàng đất trông không hợp chút nào.

Chỉ là nhìn vẻ mặt thì đã biết không phải kiểu người dễ chọc!

“Chậc chậc, em nói chị đấy, không dễ gì em mới đến một chuyến, chị lại đưa em đến đây ăn? Chẳng có phẩm vị gì cả?”

Người phụ nữ đến trước mặt nhà hàng, khẽ chép miệng ghét bỏ!

Bộ dạng đó, không biết còn tưởng là quý bà từ đâu đến nữa!

“Đúng vậy, dì à, tiệm cơm này không có đẳng cấp gì cả, căn bản không so được với mấy chỗ bình thường nhà cháu hay đi!”

“Nếu dì không có tiền thì bữa cơm này cháu mời, chúng ta đổi một nơi ăn ngon hơn đi!”

Ở bên cạnh, thanh niên kia bĩu môi.

Lời nói ra mang tính sát thương quá lớn, lại cực kỳ sỉ nhục!

Sắc mặt Chu Cầm ở bên cạnh có có chút khó nhìn!

“Đừng vội mà, nhà hàng này chỉ là bên ngoài nhìn không ra sao, thật ra bên trong rất xa hoa!”

Chu Cầm thích sĩ diện, là chuyện ai ai cũng biết!

Lúc này lại cắn răng nghiến lợi giải thích, trong lòng thì đang thầm mắng!

Lạc Tuyết và Sở Bắc làm gì vậy chứ?

Không phải đã nói trước tìm một nơi đẳng cấp sao? Chỗ này là sao chứ?

Mất hết mặt mũi tôi rồi!

Lạc Tuyết và Sở Bắc cách đó không xa, đương nhiên cũng nghe thấy lời ba người họ, vẻ mặt không được tự nhiên!

Sở Bắc khẽ nhíu mày, xem như anh cũng biết lúc trước tại sao Lạc Tuyết lại dùng giọng điệu như vậy rồi!

“Dì à, chúng con đã đặt chỗ rồi, đi bên này!”

Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng Lạc Tuyết vẫn tiến lên chào hỏi!

Người phụ nữ trước mặt chính là dì ruột của cô - Chu Lệ!

Mà người đàn ông gầy ốm bên cạnh, là em họ của Lạc Tuyết - Dương Ân!

Nhà ngoại của Lạc Tuyết là người nhà quê đúng nghĩa.

Bình thường không có gì thì bọn họ gần như không quay về!

Còn về nguyên nhân…

Nghe cuộc nói chuyện như vừa rồi, thì có thể nhìn ra được ít nhiều!

“Ồ, đây chẳng phải Lạc Tuyết sao? Mấy năm không gặp, nghe nói con gái cháu đã lớn rồi, cũng không biết bố đứa trẻ là ai?”

Chu Lệ nhìn Lạc Tuyết, vẻ mặt thoáng chốc trở nên kỳ lạ!

“Tiểu Tuyết à, không phải dì nói cháu, con gái phải tự tôn tự ái, cháu làm như vậy, sau này làm sao mà gả đi được?”

Lạc Tuyết cả người cứng đờ, sắc mặt khi trắng khi đỏ!

Trong lòng vừa có chút ngượng ngùng, vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ!

Tuy bà ta nói sự thật, nhưng giọng điệu như vậy, nào giống như thân thích chứ?

Mà giống như kẻ thù hơn!

“Mẹ, mẹ nhớ nhầm rồi nhỉ?”

Sau lưng Chu Lệ, Dương Ân cười như không cười nhìn Lạc Tuyết, cười lên tiếng!

“Lúc trước chẳng phải dì đã nói rồi sao?”

“Người đàn ông của chị họ tìm được rồi, đáng tiếc là một tên mù, lại là đồ bỏ đi!”

“À, đúng, con nhắc mẹ mới nhớ!”

Chu Lệ vỗ trán, ánh mắt quét qua, vừa nhìn đã thấy Sở Bắc!

“Cậu đứng ở bên kia không nói chuyện kia, cậu là người đàn ông Tiểu Tuyết, tên Sở gì đó nhỉ?”

“Chậc chậc, tuổi còn trẻ đã mù rồi, còn phải để Tiểu Tuyết nuôi, đúng thật không biết sống được tích sự gì nữa!”

“Làm gì, ăn cơm mềm thôi, nếu không anh ta còn làm được gì nữa!”

Hai người Chu Lệ và Dương Ân kẻ xướng người hát, nói Sở Bắc không còn gì.

Lúc này, bầu không khí có chút ngượng ngùng!

Sở Bắc khẽ nhíu mày, nể mặt Lạc Tuyết, nên cũng không nói gì!

Anh cũng không tội gì đi tính toán với loại người như vậy!

Còn sắc mặt Lạc Tuyết còn khó coi hơn cả anh!

Cắn chặt răng, trong lòng lại tức giận!

Cho dù là thân thích, cũng không nói mấy câu như hai người chứ?

Nhưng nể tình đối phương là người lớn nên vẫn phải nhịn xuống!

Chỉ là, trong lòng vốn nhiệt tình thoáng chốc đã mất hứng thú!

“Được rồi, đừng nói nữa, đi vào ăn cơm trước đi!”

Cuối cùng, vẫn là Chu Cầm đứng ra giải vây!

Nói xong thì dẫn theo mẹ con Chu Lệ đi vào trong!

Hai mẹ con hừ một tiếng, cũng không nói gì!

Ghét bỏ liếc nhìn Sở Bắc, bước lớn đi vào trong!

Ngay cả Chu Cầm cũng trừng anh một cái, ánh mắt đầy căm giận!

Như thể do Sở Bắc khiến bà ta mất mặt vậy!

“Sở Bắc, bọn họ là như vậy, anh đừng để ý…”

Lạc Tuyết áy náy lên tiếng an ủi!

Không thể không nói, lời bọn họ vừa nói lúc này, thật sự có hơi quá đáng.

“Không sao, đi vào đi!”

Sở Bắc cười lắc đầu, chỉ bị châm chọc hai câu mà thôi, cũng chẳng phải bị khoét hai miếng thịt.

Chỉ cần không đến mức quá đáng thì anh đều có thể nhịn!

Một nhà lần lượt đi vào nhà hàng!

Mà lần này, thật sự bị Chu Cầm đoán trúng rồi!

Nhà hàng này, tuy bên ngoài trông đơn giản bình thường!

Nhưng bên trong lại trang trí rất xa hoa, so với nhà hàng ba sao Michelin chắc chắn cũng kém!

Vừa đi vào cửa chính thì có một hòn non bộ nhỏ, trên hòn non bộ có cây cầu được chạm khắc bằng ngọc, trông rất tinh xảo!

Lại thêm nước xanh chảy quanh, cá chầm chậm bơi trong nước!

Làm ra cảnh như vậy, chắc chắn phải trên trăm vạn!

Lập tức khiến mẹ con Chu Lệ và Dương Ân kinh ngạc!

Ánh mắt gần như có thể phát sáng, chỉ hận không thể đem hòn non bộ này về!

Sau phần núi giả, là đủ các loại hoa cỏ, hương thơm xộc vào mũi.

Giữa hoa cỏ còn có một con khổng tước đứng đó.

Dương Ân dùng tay khẽ chọc vào, phát hiện nó lại động đậy, lại chậc chậc tấm tắc!

Hai mẹ con giống như ông hai nhà quê mới lên phố vậy, nhìn nơi này trông chỗ kia!

Trông không khác gì khỉ trong sở thú!

Thấy vậy, Lạc Tuyết có gì không hiểu chứ?

Che miệng khẽ cười, cũng không nói gì?

“Hai vị, xin hỏi có gì cần giúp đỡ không?”

Lúc này, một nhân viên phục vụ tiến lên, nhìn mẹ con Chu Lệ!

Mặc dù vẻ mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lại khinh thường, vẫn không che giấu được!

“A? Chúng tôi, chúng tôi đến ăn cơm!”

Vừa nhìn Dương Ân này là đã biết lần đầu đến nơi cao cấp như vậy rồi!

Đối mặt với nhân viên phục vụ cũng không biết nói gì!

“Đúng đúng, chúng tôi đến ăn cơm, có chỗ không? Sắp xếp cho tôi một chút!”

Chu Lệ đã không kịp đợi nữa rồi!

Sảnh lớn đã xa hoa đến vậy, thức ăn bên trong chắc chắn rất ngon!

“Chuyện này…”

Nhân viên phục vụ ngây người, ánh mắt lại càng khinh thường.

Nhưng khóe miệng vẫn duy trì nụ cười đúng mực!

“Xin hỏi có đặt chỗ trước chưa vậy? Chỗ chúng tôi đều phải đặt chỗ trước!”

“Đặt chỗ…”

Lúc này, Chu Lệ và Dương Ân lập tức ngây người!

Bọn họ lần đầu tiên đến, nào hiểu gì đâu? Chỉ có thể cầu cứu nhìn Lạc Tuyết!

Lạc Tuyết trong lòng đành chịu, lúc này mới tiến lên!

“Chào cô, chúng tôi đã đặt chỗ rồi!”

Nhân viên phục vụ kiểm tra thông tin, rồi mới dẫn bọn họ vào phòng riêng!

“Em gái à, thế nào, chỗ này không tệ chứ?”

Mấy người lần lượt ngồi xuống, Chu Cầm cười híp mắt lên tiếng, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều!

“Chỗ này lúc trước nhà chị thường tới, mùi vị cũng không tệ, ăn tạm vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK