Giọng nói có vẻ đau khổ của con mình vang lên trong điện thoại khiến Lưu Tông Tín phải nhíu mày.
“Có chuyện gì thế? Có mỗi chút việc còn con cũng không giải quyết được mà còn dám gọi cho bố à?”
Lưu Tông Tín gào lên như vậy khiến Lưu Phong ở đầu dây bên kia suýt bật khóc.
“Bố, chuyện này không thể trách con được, lẽ ra mọi thứ ổn thoả hết rồi, ai ngờ giữa chừng lại có một thằng mù với một con dở xuất hiện. Chúng nó chẳng những đánh con, mà còn bắt bố phải đến đây dập đầu xin lỗi chúng nó trong vòng nửa tiếng nữa”.
“Con nói gì? Lẽ nào nó không biết địa vị của nhà họ Lưu mình sao?”
Lưu Tông Tín trợn mắt, gương mặt thoáng chốc sa sầm.
Dám bắt ông ta dập đầu xin lỗi, thằng ranh đó chán sống rồi đúng không?
“Bố ơi, con nói rồi mà chúng nó không nghe. Bọn nó vẫn bảo nửa tiếng nữa bố không đến là chúng nó diệt nhà mình luôn!”
“Bố mau đến đây đi, không chúng nó đánh con chết mất! À, tốt nhất gọi thêm ông Mạc đi cùng, đứa con gái kia giỏi võ lắm ạ”.
Lưu Phong khóc lóc van nài.
Một là hắn làm vậy để cho Sở Nam và Thanh Vũ xem.
Hai thì đương nhiên để bố hắn mau tới đây.
Chỉ cần bố hắn và ông Mạc đến đây thì hắn cho thể trả lại nỗi nhục vừa rồi gấp nhiều lần.
“Được rồi, bố phải làm gì không cần anh dạy! Có mỗi thằng mù với đứa con gái mà cũng không đánh lại được, vô tích sự!”
Lưu Tông Tín lập tức ngắt lời Lưu Phong đang gào khóc.
Ông ta cứ ngỡ giành được chắc núi Thiên Linh về tay rồi.
Nhưng bên kia mà xảy ra chuyện thì kế hoạch của ông ta đã thất bại một nửa.
…
Núi Thiên Linh.
Ngắt máy xong, mặt Lưu Phong càng có vẻ nhăn nhó hơn.
Nghe giọng thì có vẻ bố hắn không coi trọng chuyện này cho lắm.
Nhỡ ông ta đến muộn thì chỉ có hắn chịu khổ thôi.
Bố của con ơi! Đừng hại con mà!
“Ông ta không chịu đến à?”
Sở Nam bình thản ngẩng đầu lên, câu hỏi của anh khiến da đầu Lưu Phong tê dại.
“Tôi… tôi…”
“Thôi, Thanh Vũ, cô gọi điện đi!”
“Vâng thưa cậu!”
Thanh Vũ nhận lệnh rồi lập tức rút điện thoại ra.
Ngoài mặt thì Lưu Phong có vẻ đau khổ, nhưng trong lòng thì thầm cười lạnh.
Số điện thoại của bố hắn là bí mật, Thanh Vũ có mà gọi đằng trời!
Chỉ được cái to mồm!
Nhưng ngay sau đó, không biết Thanh Vũ ấn ấn gì đó, vài phủ sau, máy đã kết nối.
“Lưu Tông Tín, ông còn hai mươi lăm phút nữa để đến núi Thiên Linh xin lỗi! Chỉ cần quá một giây thôi thì nhà ông đừng hòng tồn tại ở đất này nữa”.
Thanh Vũ nói ngắn gọn rồi ngắt máy luôn.
Lưu Phong thấy thế thì trợn mắt há mồm.
Sao cô gái này có thể làm được chứ?