Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt hắn nhìn Sở Bắc sắp phun ra lửa.

“Thằng khốn kia, mày dám đánh tao à? Có biết bố mày là ai không hả?”

Dứt lời, hắn lại nhìn sang Long Tam.

“Long Tam, anh không thấy tôi bị đánh sao? Còn ngây ra đó làm gì? Bẽ gãy tay nó cho tôi mau!”

Long Tam chẹp miệng, cảm thấy bất lực.

Rõ ràng là tên Lôi Minh này ra tay trước mà?

Do mình vô dụng, giờ còn trách ai?

“Cậu Lôi, cậu nói vừa thôi!”

“Long Tam, anh nói thế là có ý gì?”

Long Tam tốt bụng nhắc hắn một câu, song chẳng những hắn không cảm kích, mà còn trợn trừng mắt lên.

“Anh giỏi lắm Long Tam, anh trở mặt với người nhà để giúp người ngoài chứ gì? Ông tôi đang ở trên tầng đấy, có tin tôi…”

Vù!

Lôi Minh đang mắng chửi một cách khí thế thì chợt có một cơn gió tập kích tới.

Rắc!

Thậm chí đến Long Tam cũng chưa kịp phản ứng lại thì ngay sau đó, đã có tiếng xương gãy vang lên.

“A, tay tôi!”

Ngay sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Lôi Minh.

Hắn đau đến mức mặt mày méo mó.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc.

Sở Bắc chỉ vung cây gậy trúc lên đã bẻ gãy hai tay của Lôi Minh.

“Đây là cái giá phải trả cho việc không giữ mồm giữ miệng”.

Sở Bắc hờ hững liếc Long Tam.

“Anh nên khuyên nhủ cậu ta, nếu còn lần sau thì phải trả giá bằng mạng sống đấy”.

Dứt lời, Sở Bắc đi thẳng lên trên.

Long Tam lau mồ hôi, nhưng không rảnh để ý đến Lôi Minh, mà chạy theo Sở Bắc ngay.

Khói thuốc lượn lờ trong phòng bao sang trọng trên tầng năm.

Mỗi bàn ăn rộng rãi chỉ có sáu đến bảy người ngồi mà thôi.

Ai nấy đều khoảng trên dưới sáu mươi tuổi.


Ai cũng cầm một cái tẩu trên tay, dù cửa sổ đã mở, nhưng vẫn khói mù mịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK