Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Bân nghe thấy thế thì lập tức nổi giận.

“Mẹ kiếp! Các người vẫn còn phòng mà không xếp cho tôi, thế là coi thường tôi hay gì?”

Người đàn ông xua tay rồi vội nói: “Cậu Chu đừng hiểu lầm, đây là quy tắc của nhà hàng chúng tôi, chứ không phải tôi làm trái ý cậu, tôi cũng là bất đắc dĩ”.

“Bất đắc dĩ?”

Chu Bân cười lạnh nói: “Hừ, tôi có tiền, nếu các người còn phòng thì buộc phải xếp cho tôi, không thì ông chuẩn bị nghỉ việc đi”.

Người đàn ông tỏ vẻ chán nản, ông ta biến sắc mặt rồi nghiến răng nói: “Cậu Chu, nếu cậu đã kiên quyết như vậy thì tôi không cản nữa, cậu cứ dùng phòng đó. Nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì cậu tự chịu trách nhiệm”.

Chịu trách nhiệm?

Chu Bân nghe vậy thì bật cười khinh bỉ rồi thản nhiên nói: “Mau đi chuẩn bị đi, có chuyện gì thì tôi cân tất”.

Nói rồi, Chu Bân nhìn Tô Uyển và Lạc Tuyết với vẻ đắc y.

Người đàn ông kia gật đầu rồi quay người rời đi.

Sau khi ông ấy đi rồi, Tô Uyển mới lo lắng nói: “Chu Bân, liệu anh làm vậy có gây phiền phức gì không?”

Phiền phức?

Chu Bân xua tay rồi ra vẻ nói: “Em yên tâm, anh quen nhà hàng này nên không sao đâu, mà dù có chuyện gì thì anh cũng xử lý được”.

Tô Uyển lặng lẽ lắc đầy, lời nói của người đàn ông ban nãy khiến cô ấy thấy hơi bất an.

Cô ấy có cảm giác sẽ có chuyện, nhưng dù bây giờ có nói ra thì Chu Bân cũng không tin.

“Haizz, mong chỉ là ảo giác thôi!”

Một lát sau, người đàn ông kia đã quay lại rồi lịch nói với Chu Bân: “Cậu Chu, phòng đã chuẩn bị xong, mời cậu!”

Chu Bân gật đầu rồi ngoái lại nói với Tô Uyển: “Tiểu Uyển, chúng ta đi thôi”.

Sau đó, bọn họ đã được người đàn ông kia dẫn vào một phòng riêng.

Sắp xếp cho nhóm Chu Bân xong, người đàn ông lập tức rời đi.

Chu Bân nhìn Tô Uyển và Lạc Tuyết rồi đắc ý nói: “Con người lăn lộn trong xã hội mà không có tiền với quan hệ là không được. Ví dụ như chuyện hôm nay, nếu là người khác thì chắc chắn không lấy được phòng, nhưng anh thì khác”.

Nói rồi, anh ta vênh mặt lên rồi nói tiếp.

“Người ở đây chỉ quan tâm đến tiền thôi, chỉ cần mình có tiền thì bảo gì họ cũng phải nghe”.

Nói đến đây, Chu Bân chợt nhìn sang Lạc Tuyết rồi hỏi: “À, chồng cô làm nghề gì thế?”

Lạc Tuyết ngẩn ra rồi cau mày.

Cô thật sự không biết phải trả lời Chu Bân thế nào.

Cô cũng không muốn giao thiệp với loại người như anh ta.


Lúc Lạc Tuyết do dự không biết trả lời thế nào thì Sở Bắc chợt lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK