Nhưng hoá ra, từ đầu đến cuối, chính hắn ta mới là đối tượng bị săn.
“Anh muốn biết lắm à?”
Sở Bắc vẫn rất bình tĩnh, giọng nói còn có vẻ bỡn cợt.
Dương Xuyên không trả lời.
Sở Bắc lắc đầu rồi nói.
“Nhưng đôi khi biết nhiều lại không tốt, anh chỉ cần biết tôi là người phương Bắc là đủ rồi!”
“Anh là người phương Bắc ư?”
Dương Xuyên ngẩn ra.
Ngay sau đó, dường như hắn ta đã nghĩ ra điều gì đó nên lập tức hoá đá.
Vậy là Sở Bắc ở phương Bắc, lại còn thao túng được tập đoàn Dã Bắc…
Ầm!
Dương Xuyên hít vào một hơi lạnh, cơ thể không ngừng run rẩy.
Thần tướng trấn quốc.
Đây là điều duy nhất mà hắn ta nghĩ ra được.
Vì cái tên đó rất nổi tiếng.
Vì chỉ có người đó mới dám nhận mình đến từ phương Bắc thôi.
Hắn ta không ngờ tên con rể ăn hại mù loà này lại là thần tướng trấn quốc vang danh cả nước.
Dương Xuyên đã đưa ra rất nhiều suy đoán về thân phận của Sở Bắc, nhưng không ngờ lại danh giá đến mức này.
Đừng nói là một nhà họ Dương, đến cả trăm nhà họ Dương cũng không là gì với người ta cả.
Dương Xuyên nhắm mắt lại, không tiếp tục vùng vẫy.
Dù được chết trong tay người này thì cũng là vinh dự của hắn ta.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không giết anh!”
Như thể đọc được suy nghĩ của Dương Xuyên, Sở Bắc hờ hững nói.
“Anh…”
Dương Xuyên mở to mắt, trong lòng đang thấy vô cùng sợ hãi.
“Anh, anh định làm gì?”
Dương Xuyên không phải kẻ ngốc.
Sở Bắc có thể không giết hắn ta, nhưng chắc chắn không thể bỏ qua.