Ngô Lương đang giải thích thì Tôn Duyệt đã đằng đằng sát khí đi tới.
“Tôi còn tường ông đang chờ ai cơ, Ngô Lương, nhì nhằng suốt từ nãy đến giờ, hoá ra ông chờ thằng mù này à?”
Nghe Tôn Duyệt nói vậy, Ngô Lương tái mặt.
“Thư ký Tôn, cậu ăn nói cho cẩn thận, đây là anh Sở, anh ấy là…”
Không chờ Ngô Lương nói hết câu, Tôn Duyệt đã nổi đoá lên quát.
“Tôi không cần biết anh ta là ai hết, nhưng hôm nay ông phải tiếp đón chủ tịch Thôi cho chu đáo, nếu không đừng trách tập đoàn Thôi Thị chúng tôi không khách sáo”.
Ngô Lương thật sự khóc không ra nước mắt, ông ta đang rất tuyệt vọng.
Hôm nay, ông ta chỉ muốn xin lỗi với Sở Bắc thôi.
Ai dè, còn xảy ra chuyện này nữa.
Mà cả hai bên này ông ta đều không thể đắc tội được.
Nhất thời, ông ta không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, Sở Bắc chợt lên tiếng.
“Nếu ông Ngô có việc bận thì tôi về đây, chuyện cơm nước để sau đi”.
Sở Bắc nói xong thì quay người định đi luôn.
Ngô Lương thấy thế thì hoảng hốt.
Ông ta biết nếu để Sở Bắc ra về thì ông ta sẽ không còn cơ hội nào để xin lỗi anh nữa.
Một khi Long Tam biết chuyện này thì sẽ tính sổ với ông ta ngay.
Đến lúc đó, ông ta sẽ vô cùng thê thảm.
Còn đắc tội với tập đoàn Thôi Thị thì cùng lắm là mất khách sạn thôi, chứ chưa tới mức mất mạng.
Nghĩ vậy, ông ta cắn răng đuổi theo, cản Sở Bắc lại.
“Anh Sở, anh hiểu lầm rồi. Hôm nay, tôi chỉ có một việc duy nhất là tiếp đón anh thôi, còn những chuyện khác không liên quan đến tôi”.
Tôn Duyệt nghe Ngô Lương nói vậy thì lập tức nổi giận.
“Ngô Lương, ông chắc chưa? Ông có gánh được hậu quả không hả?”
Tôn Duyệt tức giận nói.
Ngô Lương run sợ, nhưng vẫn cứng miệng: “Thư ký Tôn, hôm nay tôi phải đón tiếp khách quý rồi, hẹn cậu hôm khác vậy”.
Dứt lời, ông ta mặc kệ Tôn Duyệt, sau đó chuẩn bị dẫn Sở Bắc đi vào trong.
Song đúng lúc này, Tôn Duyệt đã chặn trước mặt Ngô Lương.
Tôn Duyệt hung hăng chỉ vào Sở Bắc rồi nói: “Khách quý của ông là thằng mù này ư?”
Nghe thấy thế, Ngô Lương biến sắc mặt.
“Thư ký Tôn, cậu ăn nói cho cẩn thận. Anh Sở đây có thân phận cao quý, anh ấy chính là khách quý của tôi”.
“Khách quý của ông?”
Tôn Duyệt cười khẩy một tiếng rồi nổi sung.
“Nó là khách quý của ông, thế chủ tịch Thôi là gì?”
Ngô Lương nghe rồi cắn răng nói: “Chủ tịch Thôi cũng thế, nhưng hôm nay thứ cho tôi không đón tiếp được, phiền thư ký Tôn chuyển lời đến chủ tịch, hôm khác tôi sẽ tạ lỗi sau”.
Nghe Ngô Lương nói vậy, mặt Tôn Duyệt lập tức sa sầm.
“Được, Ngô Lương, ông giỏi lắm! Tôi sẽ chuyển lời giúp ông, ông cứ chờ đấy!”
Dứt lời, Tôn Duyệt hừ lạnh một tiếng rồi lên xe, hậm hực bỏ đi.
Thấy Tôn Duyệt đi rồi, Ngô Lương thầm thở phào một hơi.
Có lẽ hôm nay, ông ta đã đắc tội lớn với tập đoàn Thôi Thị rồi.
Nghĩ tới hậu quả mà mình sắp phải đối mặt, Ngô Lương thoáng hoảng sợ.
Song lúc này, giọng nói của Sở Bắc đã vang lên.