Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông Ngô, còn ăn uống nữa hay thôi? Nếu ông đang bận thì tôi về nhé!”

Ngô Lương giật bắn mình rồi vội vàng xua tay.

“Anh Sở, để anh chê cười rồi. Tôi đã chuẩn bị phòng xong, mời anh vào!”

Ông ta từ chối thư ký Tôn là để xin lỗi Sở Bắc mà.

Nếu Sở Bắc cũng bỏ về thì ông ta sẽ hết đường sống mất.

Bây giờ, ông ta đã đắc tội với tập đoàn Thôi Thị rồi, nếu lại khiến Sở Bắc bực mình nữa thì coi như xong đời.

Sở Bắc đi theo Ngô Lương vào một phòng bao sang trọng.

Đây là phòng sang trọng nhất của khách sạn Ngoạ Long, hơn nữa còn thuộc kiểu phòng tổng thống.

Mời Sở Bắc ngồi xuống xong, Ngô Lương chân thành nhìn anh.

“Anh Sở, chuyện hôm qua tôi thành thật xin lỗi anh. Tôi không biết thân phận của anh, nếu biết thì chắc chắn tôi không dám làm vậy”.

Nghe thấy thế, Sở Bắc nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Ý của ông là nếu tôi không có thân phận cao quý thì ông vẫn sẽ làm vậy với tôi à?”

Ngô Lương sợ hãi lắc đầu.

“Anh Sở, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó. Hôm nay, tôi mời anh đến là thật lòng muốn xin lỗi anh”.

Sở Bắc xua tay rồi thờ ơ nói: “Được rồi, đừng nói vòng vo nữa, ông định xin lỗi tôi thế nào?”

Ngô Lương căn răng rồi rút một chiếc thẻ ngân hàng ra, sau đó đưa cho Sở Bắc.

“Anh Sở, để bày tỏ thàn ý, tôi đã chuẩn bị ít quà, mong anh nhận cho”.

Sở Bắc nghịch chiếc thẻ trong tay, sau đó ném xuống bàn.

“Ông thấy tôi giống người thiếu tiền à?”

Ngô Lương mỉm cười lúng túng rồi vội lắc đầu.

“Tôi biết anh Sở không thiếu gì tiền, nhưng đây thật sự là tấm lòng của tôi, mong anh Sở không chê”.

Sở Bắc lắc đầu.

“Ông nhận lại đi, nếu tôi đoán không lầm thì ông xin lỗi tôi là vì Long Tam đúng không?”

Ngô Lương gật đầu luôn.

“Anh Long bảo với tôi là nếu không được cậu tha thứ thì anh ấy sẽ không tha cho tôi”.

“Ông cũng thành thật đấy!”

Sở Bắc mỉm cười rồi nói: “Là ông sai người đánh Dương Ân à?”

Ngô Lương run sợ, hoảng hốt ra mặt.

“Anh… Sở, tôi… là đám bạn của cậu ta đánh đấy chứ”.

Nghe ra vẻ hoảng hốt của Ngô Lương, Sở Bắc xua tay.

“Ông đừng sợ, dù Dương Ân có quan hệ họ hàng với tôi, nhưng cậu ta có lỗi trước nên tôi sẽ không bao che. Nhưng tôi không muốn chuyện đó lặp lại nữa, ông hiểu chưa?”

Ngô Lương gật đầu ngay.

“Anh Sở dạy bảo chí phải, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau nữa”.

Sở Bắc khẽ gật đầu rồi im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK