Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Núi thây biển máu

Đám đàn ông lực lưỡng phía sau cũng cười theo.

"Đúng vậy, anh Hổ của chúng tôi đối xử với phụ nữ rất dịu dàng đó".

"Anh Hổ, lát nữa nhẹ nhàng chút nhé, các huynh đệ sẽ canh gác cho anh!"

"Hê hê, chỉ cần anh Hổ để lại cho chúng em ít cơm thừa canh cặn là được, anh em không kén cá chọn canh đâu!”

"Ha ha ha ha!"

Ngôn ngữ tục tĩu của đám người đó khiến khuôn mặt của Lạc Tuyết trở nên vô cùng khó coi.

Giống như một con cừu đã kề miệng hổ, chỉ có thể mặc cho chúng làm gì thì làm.

Anh Hổ nuốt nước miếng, rõ ràng đã mất kiên nhẫn lắm rồi.

Hắn vung tay rồi túm lấy Lạc Tuyết về phía mình.

"Tao khuyên mày tốt nhất đừng có làm như vậy!"

Chính lúc này, giọng nói lạnh như băng khiến Anh Hổ giật bắn mình.

Quay đầu lại, liền thấy Sở Bắc mặt không hề cảm xúc tựa vào chiếc gậy, chậm rãi bước xuống xe.

"Thằng mù? Một thằng tàn phế, cút ra xa cho ông, đừng làm phiền ông đây làm việc!"

Anh Hổ liếc nhìn Sở Bắc với vẻ khinh thường, hoàn toàn không coi anh ra gì.

Ánh mắt rực lửa dán chặt vào Lạc Tuyết, tay phải của hắn nóng nảy chồm về phía Lạc Tuyết.

"Người đẹp, ngoan ngoãn đi cùng anh trai đi. Tuy rằng anh đây không thích dùng vũ lực, nhưng cũng không ngại thử trò mới đâu!"

Nhìn thấy cảnh này, Lạc Tuyết nhắm mắt tuyệt vọng.

Trước khi bệnh tình của con gái còn chưa được giải quyết, tự cô cũng đã không thể tự bảo vệ mình trước được, lẽ nào đây là số mệnh của cô hay sao?

Xoẹt!

Âm thanh kỳ lạ xen lẫn tiếng gió.

Rắc!

Tiếng xương gãy khiến da đầu người ta râm ran.

Tiếp đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên!

"Á, tay của tao, tay của tao! Á!"

Cánh tay phải của anh Hổ vốn đang xuân tình phơi phới bỗng nhiên bị gãy oặt xuống.

Cơn đau dữ dội gần như làm biến dạng các đường nét trên khuôn mặt hắn.

Hăn nắm lấy bàn tay phải bị què của mình, lăn trên mặt đất, hét lên chói tai.

"Chuyện này…"

Lạc Tuyết mở mắt ra, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Cô bất giác nhìn sang Sở Bắc, là anh làm sao?

"Anh Hổ, anh Hổ?"

Đám đàn ông lực lưỡng kia cũng đầy vẻ bối rối.

Họ chỉ thấy rằng dường như có một chiếc bóng vụt qua, và sau đó, đại ca của họ liền trở nên như thế này.

Lại nhìn sang Sở Bắc, trên mặt anh vẫn không chút biểu cảm.

Dường như anh không hề cử động, có lẽ nào người đàn ông mù này thực sự đã động tay động chân?

"Thằng mù? Là mày đánh anh Hổ của chúng tao phải không? Gan mày cũng không nhỏ đấy nhỉ!"

"Hừ, không quan trọng có phải nó hay không, cứ bắt lấy nó đã! Dám đánh gãy tay anh Hổ, chúng ta phải chặt đứt hết ngũ chi của nó!”

Một người đàn ông lực lưỡng xoa xoa tay rồi hùng hổ đi về phía Sở Bắc.

"Sở Bắc!"

Khuôn mặt của Lạc Tuyết vẫn khó coi như vậy.

Sở Bắc gầy gò như vậy, mắt lại không nhìn thấy gì, sao là đối thủ của đám đàn ông cường tráng này chứ?

Cô muốn nhờ ai đó giúp đỡ, nhưng người tài xế taxi cứ cúi gằm mặt như thể không liên quan gì đến ông ta.

Ông ta không bỏ họ chạy đi đã là tốt lắm rồi.

Tuy nhiên, ngay sau đó, chuyện điều khiến cô choáng váng đã xảy ra.

Khi nắm đấm của người đàn ông lực lưỡng sắp đáp xuống người Sở Bắc, anh liền chuyển động tay phải của mình.

Cây gậy trên tay anh đâm thẳng vào người đàn ông.

Không lệch một ly nào, chiếc gậy đâm thẳng vào miệng của người đàn ông đó.

"Miệng thối quá thì không tốt đâu nhé!"

Giọng điệu Sở Bắc bình tĩnh, tay hơi dùng sức một chút!

Ting ting ting!

Âm thanh giống như sự va chạm của những quả bóng thép.

Răng của người đàn ông lực lưỡng này lập tức rơi xuống, miệng hắn đầy máu.

Thậm chí không thể nói thêm được lời nào.

Hắn chỉ có thể bụm miệng và hét lên trong đau đớn, trông hắn giống như một con quỷ hút máu, khiến cho người ta nhìn thấy mà run cả người.

"Tên nhãi này lạ quá!"

Hai người liên tiếp bị đánh gục trong chốc lát, hơn nữa còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.

Ba người còn lại nuốt nước bọt ừng ực.

Ánh mắt họ nhìn Sở Bắc giống như đang nhìn Diêm Vương.

Họ không nói thêm lời nào mà quay lưng bỏ chạy!

"Đứng lại!"

Sở Bắc lại nói.

Chỉ hai từ mà giống như đến từ địa ngục.

Nó khiến cả ba người đàn ông đều cảm thấy lạnh cả người, không thể cử động được nữa.

"Làm sai, nói sai, cuối cùng cũng sẽ phải trả giá!"

Sở Bắc quay đầu, nhìn họ với ánh mắt trống rỗng.

Giống như nói một cái gì đó rất bình thường.

"Mày, mày muốn làm gì? Chúng tao, chúng tao là người của cậu chủ Dương đấy!”

Một người trong số họ lắp bắp, cho dù nhắc đến chỗ dựa phía sau lưng của mình nhưng vẫn sợ hãi.

"Đúng, đúng, đúng, chúng tao là người của cậu Dương. Mày không thể động vào chúng tao được. Nếu không, cậu chủ Dương sẽ không tha cho mày đâu!”

Lúc này, anh Hổ gắng nhịn lại cơn đau và đứng dậy.

Có điều ánh mắt nhìn Sở Bắc gần như muốn phun ra lửa.

"Nhóc con, mày tàn đời rồi, mày chết chắc rồi! Phía sau lưng chúng tao là cậu chủ Dương Văn Thiên của gia tộc họ Dương ở tỉnh thành đó!”

"Cậu chủ Dương tới Tân Hải là vinh hạnh của toàn bộ Tân Hải chúng ta. Chặn một con đường thì có là gì. Cho dù là người đứng đầu Tân Hải cũng phải ra đón tiếp!”

"Đừng nói con gái mày sắp chết, cho dù cả nhà mày sắp chết, cũng đừng mong đi qua được con đường này!"

"Nếu như lịch trình của cậu chủ Dương bị chậm trễ, cho dù cả nhà mày chết hết thì cũng không thể để bị chậm được!"

Anh Hổ nhấn nhá từng chữ một, giọng điệu hung dữ.

Nghĩ đến có cậu chủ Dương làm hậu thuẫn, hắn càng thêm vững vàng.

Lạc Tuyết nghe vậy, khuôn mặt lập tức cắt không còn giọt máu.

Họ Dương ở tỉnh lỵ là một trong những gia tốc lớn nhất ở tỉnh.

Chuyện cậu chủ Dương hôm nay đến Tân Hải là chuyện mà ai ai cũng biết.

Nhưng bây giờ, Sở Bắc lại ra tay đánh người của cậu chủ Dương?

Thôi xong, phen này chết thật rồi.

Sở Bắc, mày đã gây họa lớn rồi!

Có điều Sở Bắc trông vẫn cứ như không.

Khuôn mặt anh tĩnh lặng chưa từng có.

"Nói xong chưa?"

Anh Hổ hơi sửng sốt, chẳng lẽ thằng quê mùa này không biết danh tiếng của cậu Dương?

Anh Hổ tỏ ra khinh thường và định giải thích, nhưng Sở Bắc lắc đầu.

"Ranh con, ý mày là gì? Hả?”

Anh Hổ đang định tra hỏi, nhưng khi ngẩng đầu lên thì lại bắt gặp ánh mắt của Sở Bắc.

Bốn mắt nhau, hắn liền ngẩn người ra, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng!

Ngay cả cơ thể hắn cũng run lên.

Phía sau kính râm, hắn không nhìn thấy ánh mắt của Sở Bắc, cũng không nhìn thấy lỗ thủng.

Thay vào đó, tôi thấy một biển xác chết và máu vô tận!

Kẻ địch tan vỡ, sông núi tan tành.

Vô số người đang chiến đấu, mặt đất đầy rẫy tứ chi đứt lìa.

Máu đọng thành sông, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Hốc mắt sâu thẳm giống như địa ngục màu máu vô tận.

Nhưng nó không phải là địa ngục, nó không phải là tưởng tượng.

Đó là thực tế, thực tế mà Sở Bắc đã trải qua.

"Mày mày mày…"

Đồng tử anh Hổ giãn ra, vẻ kinh hãi trên mặt không thể nào che giấu được.

Hắn chỉ vào Sở Bắc, nhưng cơ thể hắn không ngừng lùi lại.

Hắn ngồi bệt xuống đất rồi lẩm bẩm một mình.

Đồng tử của hắn mở to, lập tức mất đi thần thức.

Ngu ngu ngơ ngơ giống như chậm phát triển trí tuệ!

"Anh Hổ? Anh Hổ? Chuyện này…”

Vài tên đàn em hét lên kinh hãi, nhưng anh Hổ hoàn toàn phớt lờ hắn, chỉ ngồi ngây ra, ánh mắt vô hồn!

Tí tách!

Những hạt mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống không kiểm soát được.

Ánh mắt đám người nhìn Sở Bắc hoàn toàn thay đổi.

Mặc dù họ không biết Sở Bắc đã làm gì.

Nhưng chỉ cần một cái nhìn thôi cũng có thể khiến anh Hổ sợ hãi đến như vậy.

Ma quỷ thì cũng đến như thế mà thôi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK