Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mẹ con họ tung hứng với nhau, như thể đang tủi thân lắm.

Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm thì là những người rất xấu xa.

“Hai người…”

Lạc Tuyết tròn mắt ra nhìn đến mức tức giận.

Hai mẹ con nhà này quá đáng thật đấy!

Bữa ăn này ít cũng phải tốn của nhà cô bảy, tám mươi nghìn rồi mà họ còn chê thiếu thành ý ư?

Họ chẳng cảm kích thì thôi lại còn chê nhà cô tiếp đón không chu đáo.

Không biết trên đời còn ai vô sỉ và mặt dày hơn mẹ con họ nữa không?

“Chu Lệ, dì nói thế là sao? Có mỗi chai rượu thôi chứ gì, tôi mà phải tiếc mấy đồng bạc lẻ ấy chắc?”

Mặt Chu Cầm xám xịt, nhưng cuối cùng một người luôn ưa sĩ diện như bà ta đã thoả hiệp.

“Phải thế chứ! Có mỗi chai rượu thôi mà, nhà cháu thiếu gì đâu, chẳng qua hôm nay là dịp vui nên cháu mới muốn uống thôi”.

Dương Ân mừng thầm trong bụng, ai không biết còn tưởng cậu ta là con nhà đại gia mất.

“Tiểu Ân, muốn uống gì thì cứ gọi đi con, nếu bác con đã nói vậy rồi thì chúng ta đừng khách sáo làm gì”.

Chu Lệ vừa nói vừa ngồi xuống, bà ta cũng chưa từng uống rượu tây bao giờ, đương nhiên phải tranh thủ cơ hội nếm thử rồi.

“Ha ha, vậy cháu không khách sáo nữa nha bác!”

Dương Ân cười tươi rồi xem thực đơn và gọi nhân viên phục vụ vào.

“Phục vụ, đây là rượu gì… Rémy Martin à, lấy một chai này và mấy cái bát nhé, để cả nhà chúng tôi chung vui”.

Nghe thấy thế thì mặt nhân viên phục vụ nghệt ra.

Uống Rémy Martin mà dùng bát ư? Kiểu gì vậy?

“Còn ngây ra đó làm gì? Nhà tôi tôi không thiếu tiền đâu, nhanh cái chân lên!”

Dương Ân mất kiên nhẫn, bắt đầu quát nạt nên nhân viên phục vụ đành đi làm ngay.

Lạc Tuyết ngồi ở phía đối diện chỉ biết lắc đầu trong bất lực.

Cậu em họ này của cô đúng là cực phẩm.

Không lâu sau, rượu đã được mang lên.

Nhân viên phục vụ mang mấy cái ly đế cao tới, đang định pha rượu thì đã bị Dương Ân giành mất chai rượu.

“Được rồi, để tôi tự làm!”

Dương Ân vội vàng mở chai rồi rót cho mình một ly đầy ứ ự trước.

Sau đó, cậu ta uống cạn cả ly luôn.

Nhân viên phục vụ há hốc miệng, định ngăn cản nhưng đã muộn.

“Ưm, ngon phết đấy, mỗi tội hơi cay cổ một tẹo”.

Uống hết một ly xong, mặt Dương Ân đã đỏ lựng.

Sau đó, còn ra vẻ nhận xét một câu.

Thấy thế, nhân viên phục vụ suýt bật cười thành tiếng.


Rémy Martin là rượu mạnh, dù nồng độ cồn không cao bằng rượu truyền thống, song độ ngấm thì rất khủng khiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK