Còn Lý Hải Đông ở bên cạnh nghe thấy lời này, kinh sợ đến cả mặt cũng trắng nhợt.
Nhìn em trai không ra hồn kia, nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng Lý Hải Bắc đã bị đâm nghìn đao rồi.
Bốp!
Một cái tát thật mạnh, không hề báo trước đã đánh vào mặt Lý Hải Bắc.
Khi ông ta ngã xuống đất, dấu tay đỏ như máu nhìn thấy rất rõ.
“Cái thằng vô dụng này, súc sinh! Sao mày không đi chết đi…”
Lý Hải Đông thật sự bị dọa sợ rồi.
Tên khốn này to gan đến thế nào, không những cướp vị trí của con gái Thần Tướng Trấn Quốc.
Mà còn dám mắng con gái thần tướng là con hoang nữa á?
Muốn chết thì cũng đừng liên lụy đến nhà họ Lý chứ!
“Anh, em… cậu ta…”
Sờ gương mặt nóng rát, Lý Hải Bắc lập tức ngây người.
Trong lòng lại có chút không phục.
Ông ta muốn biết, Sở Bắc là ai!
Ông ta không muốn bị tát vô cớ, trong tình trạng không hiểu nổi như vậy!
“Câm miệng!”
Lý Hải Đông gầm lên, ngắt lời, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tên vô dụng này, tao đang cứu chú mày đấy, có hiểu không?
Nói xong, quay người qua, khẽ khom người với Sở Bắc.
“Cậu Sở, hai ngươi này xử lý thế nào, chỉ cần cậu nói, giết hay đánh, tôi tuyệt đối không lên tiếng can thiệp!”
Lý Hải Đông vừa dứt lời, Lý Hải Bắc và Trương Phục Hưng đã trừng to mắt, đầu óc trống rỗng.
Để nịnh nọt Sở Bắc, mà lý Hải Đông lại không tiếc giết bọn họ?
Giờ hai ngươi họ mới thật sự ý thức được lần này chỉ sợ đã gây ra họa lớn rồi.
“A, cách ông dùng hay đấy, chỉ tiếc là dùng nhầm nơi rồi”.
Sở Bắc cười như không cười, chỉ liếc một cái là đã nhìn thấu mánh lới của Lý Hải Đông.
Khổ nhục kế, không dùng được với anh!
“Cậu Sở, tôi tuyệt đối không có ý này!”
“Thằng em trai không ra hồn này của tôi, nếu đã không có mắt, thì cậu cứ giết nó, tôi cũng sẽ không đau lòng, đỡ gây rắc rối cho tôi cả ngày!”
Lý Hải Đông nghiến răng, lập tức đi ra ngoài.
Ông ta có thể đi đến bước đường ngày hôm nay không chỉ dựa vào nhà họ Lý.
Bình thường Lý Hải Đông nho nhã, kiệm lời, đến lúc quan trọng sẽ không bao giờ mềm lòng.
Dù người này có là em trai ruột của mình.
“Anh à, anh… anh không thể làm vậy chứ, anh!”
Lý Hải Bắc vừa nghe thế thì khiếp sợ, cả người lạnh toát.
Người khác không rõ chứ ông ta biết rất rõ.