Đến lúc này, La Vạn Sơn mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù nhà họ La đã mất đi thế lực, nhưng may là bọn họ vẫn giữ được tính mạng.
"Cút đi!"
Ngay khi Sở Bắc thốt lên, La Vạn Sơn hoàn toàn không dám ở lại nữa.
Ngay cả nhìn Lạc Vinh Quang cũng không dám, cứ thế mà rời đi!
Toàn bộ đại sảnh lại rơi vào im lặng.
Nhưng hiện tại, đừng nói là Lạc Mai hay Lạc Vinh Quang.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng chẳng hiểu gì.
Mọi thứ đều quá khó hiểu.
"Sở Bắc, rốt cuộc là mày đang giở trò gì vậy?"
Sau một lúc, Lạc Mai mới bình tĩnh trở lại.
Ả bị tát hai cái, tức đến mức phổi như muốn nổ tung.
Sau đó chỉ tay về phía Sở Bắc.
Suy cho cùng thì cũng chỉ do Sở Bắc mà ra.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Lạc Vinh Quang nghiêm mặt, ông ta đã bị mất thể diện trước mặt nhiều người nên vô cùng phẫn nộ.
Nhưng ông ta lại càng muốn biết đã xảy ra chuyện gì hơn.
La Vạn Sơn không phải đến để hỏi tội sao?
Nhưng cuối cùng tại sao lại thành ra xin lỗi Lạc Tuyết rồi?
Hơn nữa, ông ta còn rất nghe lời Sở Bắc.
Không đúng, chắc chắn phải có gì đó!
Vụt!
Cả Lạc Tuyết và Chu Cầm đều nhìn chăm chăm vào Sở Bắc.
Có gì đó rất kỳ lạ!
Nhưng sắc mặt Sở Bắc lại không hề thay đổi.
Anh thậm chí còn không cau mày dù chỉ một lần.
Chỉ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của con gái.
"Có chuyện gì sao? Sao không đi hỏi La Vạn Sơn đi?"
"Mày…"
Lạc Mai trợn trừng mắt nhìn, nghiến răng ken két.
Bắt ả ta đi hỏi La Vạn Sơn thì có khác nào đi gây chuyện đâu chứ?
Lạc Vinh Quang cau mày, nhìn Sở Bắc với vẻ dò xét.
Năm năm trước, ông ta chỉ cảm thấy Sở Bắc là một người không hề tầm thường, cho nên mới tuyển anh vào.
Nhưng năm năm qua đi, đừng nói là không tầm thường.