“Đôi giày của con trai ông chỉ có giá sáu mươi nghìn thôi, số còn lại tôi dùng để mua thứ khác”.
Xẹt!
Nghe thấy thế, Lý Hải Bắc lập tức tái mặt.
“Cậu Sở, cậu muốn gì?”
“Đơn giản lắm!”
Sở Bắc mỉm cười rồi nhìn sang Từ Lệ: “Một cánh tay hoặc đôi mắt của cô ta!”
Rầm!
Lý Hải Bắc sợ đến mức ngồi thụp xuống.
Thậm chí còn quên cả việc cầu xin.
Từ Lệ cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ, hình như chồng cô ta rất sợ thằng nhà quê này thì phải.
“Chồng, anh sao thế? Mau nghĩ cách đi chứ!”
“Cô im đi!”
Lý Hải Bắc tỏ vẽ dữ dằn rồi tát cho Từ Lệ một phát.
“Tất cả là tại cô hết, cô tự xử lý đi!”
“Nếu không làm cậu Sở nguôi giận thì đừng nói là cô, ngay cả nhà họ Lý chúng ta cũng sẽ xong đời luôn”. Đọc tiếp tại Tamlinh247 nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
Thấy Lý Hải Bắc gào lên như vậy, Từ Lệ lập tức hoảng loạn.
Bấy giờ, cô ta mới biết Sở Bắc là người có thân phận mà ngay cả nhà họ Lý cũng không dám động tới.
Mà nghĩ lại cô ta thấy cũng đúng, trong vài phút ngắn ngủi mà anh đã có thể rút được năm trăm nghìn tiền mặt rồi.
Như vậy nào có bình thường chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Từ Lệ nhìn Sở Bắc đã hoàn toàn khác trước.
“Cậu… cậu Sở, tôi… tôi biết lỗi rồi, tôi không cần số tiền này nữa, cậu nhận lại đi ạ!”
Từ Lệ cẩn thận đẩy chiếc vali về phía Sở Bắc.
Dù cô ta thấy rất tiếc, nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Nhưng Sở Bắc chỉ mỉm cười, không hề có ý nhận lại.
“Chúng ta đã thoả thuận xong rồi mà? Chỉ cần tôi trả tiền thì cô sẽ lấy, sao giờ lại hối hận thế?”
Nghe thấy thế, mặt Từ Lệ nhăn như ăn phải con ruồi chết, không nói được gì.
“Tôi… tôi”.
Từ Lệ ấp úng, trong lòng thì thấy rất rối bời.
Sau đó, cô ta quỳ xuống đất.
“Cậu Sở, là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin cậu tha lỗi cho tôi!”
“Là tôi nhớ nhầm, không phải con gái cậu đã giẫm lên giày của con trai tôi, mà là nó tự làm bẩn”.