Lạc Tuyết siết chặt nắm đấm, sắc mặt hơi tái.
Ánh mắt cô nhìn Lạc Mai ngoài tức giận còn có sự bất lực.
Biết rõ Lạc Mai đang cố ý muốn mình chịu tội thay nhưng cô lại không thể làm gì được, chỉ đành nhẫn nhịn, sau đó cô thầm thở dài, sau đó xoay người đi khỏi văn phòng.
…
“Bố, bao giờ Tâm Nhi mới có thể xuất viện? Tâm Nhi muốn đi học”.
Trong bệnh viện, nghe Sở Bắc kể chuyện xong, Lạc Vũ Tâm ôm đầu, ánh mắt đợi mong hỏi.
“Sắp rồi, còn ba bốn ngày nữa thôi”.
Sở Bắc cười xoa đầu con gái.
“Tâm Nhi rất thích đến trường sao?”
Cô bé cắn môi, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Không muốn ạ, bởi vì Chu Đại Hổ cứ luôn bắt nạt con”.
“Nhưng cô giáo nói, chỉ có đi học mới có thể kiếm tiền được, Tâm Nhi muốn mau mau trưởng thành để kiếm tiền về cho mẹ”.
Tiểu Vũ Tâm cúi đầu nói ra những lời trong lòng.
Sở Bắc sửng sốt, sóng mũi cay cay.
Không nghĩ cũng biết năm năm nay Lạc Tuyết đã chịu đựng quá nhiều.
Con gái mới như thế, Sở Bắc càng cảm thấy hổ thẹn.
“Mẹ ơi, Tâm Nhi muốn ôm”.
Giọng nói đầy bất ngờ của cô bé kéo Sở Bắc về lại với hiện thực.
“Mẹ ơi, mẹ sao thế? Không vui ạ? Bố kể chuyện cho con nghe, vui lắm, Tâm Nhi kể cho mẹ nhé…”
Lạc Tuyết cười gượng, ôm con gái vào lòng.
“Được chứ, lát nữa Tâm Nhi kể cho mẹ nghe nhé”.
Mặc dù cô đang cố gắng che giấu nhưng vẻ mệt mỏi và bất lực trong lời nói lại không thể giấu giếm được.
“Em sao thế? Xảy ra phiền phức gì có thể nói với anh”.
Sở Bắc chống gậy tre nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì”.
Lạc Tuyết lắc đầu, thầm thở dài.
Dù có nói cũng có tác dụng gì chứ?
Cô không nghĩ Sở Bắc có thể giải quyết được rắc rối lớn như thế.
“Nếu là vì nhà họ La thì không cần lo lắng, qua ngày mai, Tân hải sẽ không còn nhà họ La nữa”.
Sở Bắc cong môi cười, nhưng giọng điệu khi nói lại vô cùng chắc chắn.